Hôm nay,  

Dị Ứng

25/10/201400:00:00(Xem: 5690)
Mùa hè nơi xứ hoa tulp có nhiều hoa thơm cỏ lạ, có nhiều thời gian, lại có Euro rủng rỉnh ở trong bóp, do tổ chức xã hội của xứ này tính toán rất chi ly và khéo. Ở Hòa Lan dù trong tuổi đi làm hay đã về hưu thì cứ đến mỗi đầu mùa hè vào tháng 06 là có một số tiền vào số băng của mình, gọi là tiền đi nghỉ hè. Do vậy, những người ở độ tuổi thành niên là có số tiền ấy để đi du ngoạn mùa hè, số tiền khoảng 5, 7 trăm euro. Lẽ dĩ nhiên, không đi đâu thì số tiền đó dư ra, nhiều năm dư nhiều, có dư luận phải trả lại (tin này chưa kiểm chứng). Chính vì có tiền nên phải đi du lịch, nhiều thì đi xa, ít thì đi gần. Vãn cảnh vài nước Âu Châu bằng xe du lịch có sẵn là điều dễ dàng với người dân ở Hòa Lan.

Chính vì có đi mới biết thêm phong cảnh của những nơi, những nước, những gia đình cùng chung cảnh ngộ tỵ nạn ở các nước lân cận, mà lúc đầu mới đến, hay đến tham quan ở các thủ đô, có những di tích lịch sử liên quan đến Việt Nam như Paris Pháp. Geneve Thụy Sĩ. Những nơi chỗ có diễn ra những cuộc họp lịch sử chia đôi đất nước Việt ra làm hai từ vĩ tuyến 17, ngày 20-07-1954. Hoặc nước Pháp mà Việt Nam bị làm thuộc địa cả trăm năm, nên nền văn hóa Pháp ảnh hưởng sâu đậm đến dân tộc Việt đã nhiều đời trước khi Việt Minh lên cầm quyền.

Ở lâu, ổn định mới nhàn du đến các quốc gia lân lận, vào tận các gia đình đồng hương Việt Nam cùng cảnh ngộ vượt biển, vượt biên năm nào tránh nạn cộng sản, vì cộng sản cực kỳ dã mãn đã cùm kẹp dân tộc Việt Nam từ những năm 1945 thế kỷ trước đến nay (hồi còn bị Pháp đô hộ). Và sau này có tiếng là độc lập từ năm 1954, một nửa nước Việt là miền Bắc do Hồ Chí Minh và đảng CS lãnh đạo, miền Nam theo Tự do dân chủ do Ngô Đình Diệm lãnh đạo. Nhưng vào ngày 30-04-1975 thì miền Bắc lại đem quân tràn vào xâm chiếm và cai trị cả miền Nam, nên mới có sự kiện như hôm nay. Việt Nam cả hai miền đều tứ tán vượt biên vượt biển xa lánh bọn Cộng Sản.

Hồi mới ra nước ngoài tỵ nạn không ai nói đến bệnh dị ứng vì ăn nhiều thịt, nhiều mỡ, ăn nhiều đồ chiên, hoặc dị ứng vì phấn các loại hoa. Một phần vì lúc đó Việt Cộng còn thù ghét người vượt biên, đến lúc Việt Cộng kiệt quệ về kinh tế quá, cả nước đói muốn sắp chết, phải mở cửa để có tiền vào, mở cửa để người tỵ nạn mau quên về cho có ngoại tệ. Nhờ có mùi đô la, Việt Nam mới chỗi dậy. Từ đó, từ trong nước đến ngoài nước dân Việt Nam dùng từ dị ứng hơi nhiều, và ngày nay thì từ đó dùng thường xuyên.

Tôi bị dị ứng trong kỳ đi nghỉ hè không phải vì phấn các loại hoa, cũng không vì mập quá do ăn nhiều đồ chiên lắm dầu mỡ, cũng không vì lạnh quá vào mùa đông, vì nhà có lò sửa rấp ấm vào mùa lạnh. Mà dị ứng khi bước vào phòng khách một gia đình tỵ nạn Việt Nam có hình thủy tổ cộng sản Việt Nam là hình Hồ Chí Minh, đặt ngang hông cửa sổ phía trước, không hoa, không đèn và cũng không trang trọng như những hình thấy ở trong tin tức hay trong internet; cái hình ảnh 31 năm qua tôi không bị nhìn thấy khi bước vào hội trường hay các phòng để hội họp ở xứ người. Lâu lâu có thấy trên màn ảnh của internet vào các dịp lễ lớn ở Việt Nam, hay khi các lãnh tụ cộng sản Việt Nam tiếp các yếu nhân của nước ngoài đến Việt Nam. Theo thủ tục ngoại giao khi các lãnh tụ của các nước tư bản đến Việt Nam để thảo luận với các lãnh tụ của Cộng Sản thì bao giờ cũng thấy tượng Hồ Chí Minh đặt trang trọng ở giữa phòng, có hoa, đèn rất trang nghiêm.

Chuyện vãn một hồi với gia chủ mới hay, ông bà này thủa đầu đến đây cũng tỵ nạn bằng thuyền, cũng sống chết trên biển, cũng thất thểu long đong, cũng bị ở trong một trại cấm đến mấy năm mới được đi định cư ở xứ người qua diện nhân đạo. Người ra đi tỵ nạn cộng sản sau 30-04-1975, không phân biết Bắc, Nam, Trung, ra đi bằng đường biển hay đường bộ, miễn là gặp nhau ở chân trời khác, có tự do, có dân chủ và có nhân quyền là mừng rồi. Tại bởi vì họ cùng nói tiếng nói với tôi, vì cùng sinh ra trong một đất nước, cũng gần thời gian, cùng màu da, cùng ra đi vì trốn cộng. Có điều chắc tôi thù ghét thủy tổ cộng sản Việt Nam nhiều, vì nhờ ở nước ngoài, có thời gian và phương tiện lại hoàn toàn tự do tìm hiểu, nên đọc nhiều, biết nhiều về Hồ Chí Minh. Nếu cứ ở trong nước thì sự hiểi biết của tôi về Hồ Chí Minh chắc cũng không hơn người ở trong nước hiện nay là bao nhiêu, dù đã chạy cộng sản đến 2 lần. Thủy tổ cộng sản là Hồ Chí Minh, băng đảng của ông là Lê Duẫn, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh Võ Nguyên Giáp... và các lớp đàn em về sau cho đến bây giờ. Phần đông người ở trong nước, anh chị em của tôi; người tỵ nạn ở nước ngoài, cũng không biết nhiều về Hồ Chí Minh và đảng của hắn. Họ chỉ biết qua tuyên truyền về con người của Hồ Chí Minh do đảng nắn ra; mà tuyên truyền với người cộng sản thì hết nói, nói dối như vẹm (cộng sản), nói dối riết thành thật, nên cả nước tôi hiện nay, người ta chỉ tin vào điều giả dối, vì đảng cộng sản đã đào tạo nên những con người như vậy.

Đúng là “vô tri bất mộ” không biết thì làm sao mà yêu mến được, không biết thì làm sao ghét cay ghét đắng như tôi với Hồ chí Minh và đảng cộng sản được. Không biết thì làm sao mà bị dị ứng khi thấy hình tướng của hắn. Hắn là tác giả đã cõng rắn cộng sản về cắn dân tộc Viện của chúng ta, đã đày đọa cả dân tộc Việt Nam từ những năm đầu của thế kỷ 20. Vì bất mãn không được ăn học tử tế do người cha làm quan cho Pháp đánh chết một tù nhân trong lúc say rượu, bị mất chức, phải đổi nghề làm thấy thuốc nay đây mai đó kiếm cơm độ nhật cho gia đình. Hồ Chí Minh phải đi làm thuê làm mướn, xin vào học trường thuộc địa để ra làm quan cho Pháp cũng không được chấp nhận cho học, mới chạy theo lý tưởng mới cộng sản, rồi đem lý thuyết này về tròng lên đầu dân tộc Việt, với danh nghĩa chống thực dân. Nhưng thực tế là lợi dụng thực dân để tàn sát những người yêu nước khác, đưa đất nước đến điêu đứng, từ điêu đứng này đến điêu đứng khác từ đấu thế kỷ 20 cho đến giờ, dân tộc Việt không ngóc đầu lên được. Tên đầu xỏ này cùng với băng nhóm cộng tác của y đã biến đất nước Việt thành bãi chiến trường. Đảo lộn luân thường đạo lý, bằng những chính sách quái gở long trời nở đất như: cải cách ruộng đất hồi năm 1957 ở miền Bắc, giết oan ức hàng trăm ngàn người, giết và đấu tố cả những người đã có công nuôi dưỡng Hồ Chí Minh và và bè lũ của chúng như bà Nguyễn Thị Năm, người đã đóng góp nhiều vàng bạc, thóc gạo nuôi lớp cộng sản thủa ban đầu. Tớ đứng lên tố chủ, trò đứng lên tố thầy, đưa lũ vô danh tiểu tốt thất học lên làm chánh án tòa án cách mạng, xỉ nhục những người thủa trước làm ơn, nuôi nấng mình. Thanh trừng lớp trí thức qua Nhân Văn Giai Phẩm, dụ khị và bắt giam những người có công, có lòng. Qua những bài học lịch sử đau thương đó, 60 năm sau Cộng Sản làm lại cuộc triển lãm về cuộc cải cách ruộng đất, đã bị công chúng Việt Nam tẩy chay vào tháng 9-2014 vừa qua, vì thiếu những hình ảnh thực, toàn giả tạo, giả dối.


Hồ Chí Minh còn được tô vẽ là yêu nước thương nòi, không vợ không con tự xưng mình là bác của cả dân tộc Việt khi còn rất trẻ. Nhưng dân Việt có biết đâu, một con người xảo trá, tự tâng bấc, viết tiểu xử về mình qua bút hiệu Trần Dân Tiên. Lắm con nhiều vợ, đi đến đâu, ở nước nào là có vợ ở nước đó, nhưng theo chính sách, đường lối của cộng sản chỉ là nữ hộ lý thôi. Dã man hơn, khi bị lộ tẩy thì giàn cảnh giết chết như trường hợp chị em cô Xuân người Nùng khi đã về ở thủ đô Hà nội.

Càng biết về cộng sản Việt Nam, càng thù hằn và dị ứng khi thấy hình Hồ Chí Minh bất cứ ở nơi đâu, dù ở trong nhà một kẻ không biết, hay một kẻ mới được sinh ra sau năm 1975.

Mỗi lần thấy, nhớ về cuộc đấu tố ở miền Bắc hồi năm 1957. Mỗi lần thấy cái đảng khốn nạn này chuyển những người trẻ miền Bắc vào Nam trên đường mòn Hồ Chí Minh, từ việc tuyển quân ở xã ấp miền Bắc, đến đoạn đường Đường Trường Sơn, họ bị chết vì kham khổ cực nhọc trên đường đi, bị máy bay B-52 bỏ bom mà lòng quặn đau bị dị ứng. Và còn dị ứng hơn nữa khi những thế hệ còn sống hiện nay, những thế hệ là hậu quả của những chính sách tàn độc đó, không chịu đọc, học, để biết những kẻ đã đầy đọa mình, dân tộc mình vào chỗ chết. Và chính thân phận mình phải đi lưu vong tỵ nạn ở nước người, sống cô đơn đời tỵ nạn. Chưa kể vì ngu dốt họ đã chắt chịu tiết kiệm để hàng năm mua vé về thăm cái đảng khốn nạn ấy, nó đang cướp đất của người dân nghèo khó, bắt và đánh chết người trong các đồn công an, ngăn cấm dân chúng biểu tình chống đối việc dâng đất dâng biển dâng hải đảo cho quan thấy đàn anh Trung Cộng, mà không đi du lịch ở đâu khác để mở mang thêm sự hiểu biết.

Dị ứng vì sự mau quên của người tỵ nạn cộng sản, vì y mà chính bản thân mình bị tán gia bại sản, trốn chui trốn lủi để ra đi, ra đi được rồi chưa bao năm sau đã quên mất cảnh khốn đốn thủa nào sau 30-04-1975. Đói khổ, cơm phải độn với khoai sắn, bo bo, những thứ mà trước ngày đó chỉ có thú vận như heo mới ăn; những ngày tháng xếp hàng rồng rắn để mua thịt, mua đướng, mua vải, mau quên những câu ca dao châm biếm hôm nào:

“Một năm hai thước vải thô,
nếu đem may áo cụ hồ ló ra,
may áo thì hở lá đa
chị em thiếu vải hóa ra lõa lồ,
vội đem cất ảnh bác hồ,
sợ rằng bác thấy tô hô bác thèm”.

Hoặc nghe câu thơ của dân gian Hà Nội mỗi khi nhìn tượng Lê-nin ở vườn hoa của thành phố:

“Lê-nin quê ở nước Nga,
Cớ sao lại đứng vườn hoa nước này?
Ông vênh mặt ông chỉ tay:
Tư do hạnh phúc lũ mày còn xa,
Kìa xem gương của nước Nga.
Bảy mươi năm lẻ có ra đếch gì”.

Mỗi khi nhìn thấy hình dạng “Bác” thì cuốn phim trong đầu tôi lại quay chậm lại từ ngày cướp chính quyền của “Bác”. Đến Hiệt Định Paris 20-07-1954, cuộc ra đi tìm tự do của hàng triệu người từ miền Bắc, bỏ hết tài sản tìm đường vào Nam tìm tự do. Đến cuộc đấu tố cải cách ruộng đất ở miền Bắc hồi năm 1957. Đến những đoàn thanh niên nam nữ sinh bắc tử nam rồng rắn trên đường mòn đường Trường Sơn, bị chết dần chết mòn vì sốt rét, thiếu phương tiện, thiếu thuốc men và còn bị chết vì B-52 rải bom. Đến những vụ Mậu Thân 1968, mùa hè đỏ lửa 1972, đến đại lộ kinh hoàng, đến những ngày rút quân bỏ Quân khu I và Quân Khu II, rồi cuối cùng đến ngày 30-04-1975 tại Sài Gòn. Sau đó cả miền Nam tan hoang và rách nát, những người được họ kêu gọi đi học tập 10 ngày mà không trở về, nạn đổi tiền, lùa dân đi kinh tế mới, những ngày tháng ăn độn bo bo, làn sóng vượt biên vượt biển, những xác chết bồng bềnh trôi dạt từ biển khơi vào bờ của những nạn nhân đi vượt biên, những nhà tù, những cái gọi là trại cải tạo. Thật vô cùng đau khổ cho con người khi chủ nghĩa Cộng Sản có mặt, khi nào có “Bác” có đảng của hồ tặc xuất hiện là dân tộc Việt còn đau khổ. Và cho đến hôm nay đất nước ta do đảng của Hồ Tạc lãnh đạo tiến tới đâu, thì để người dân ở trong nước và những người chạy trốn cộng sản ở hải ngoại trả lời thay cho người viết.

Trước đây ở thủ đô tỵ nạn cũng đã có một người, ăn cơm Quốc Gia thờ ma Hồ Chủ Tịch, đem hình ông Hồ treo trong cửa tiệm, đã bị đồng hương Việt Nam ở thủ đô này chống đối ra mặt, biểu tình phản đối liên tục cho đến khi phải bỏ tấm hình xuống. Vì họ có suy nghĩ, ở ngay thủ đô tỵ nạn này mà còn có kẻ chạy bám theo người vượt biển, vì sợ hãi cộng sản phải chạy trốn. Những thứ người này thật kỳ dị, nếu yêu bác và đảng thì cứ sống ở trong nước với cộng sản, trà trộn chạy ra nước ngoài làm gì. No cơm ấm cật, chỉ lo làm giầu mà không tìm hiểu tận nguồn cơn, lý do mình phải chạy trốn thì nên đề nghị với chính quyền các nước đã nhận người tỵ nạn thủa đầu, cứu xét lại, trả họ trở về Việt Nam sống với Bác và Đảng.

Chính vì bị dị ứng như vậy nên kẻ viết hạ quyết tâm, nhờ những người nhớ bác, nhớ đảng về thăm quê hương, mua cho một bức tượng bác đem qua nước ngoài, để lập am, lập miếu ở vườn sau nhà, cũng phải tìm nơi kín đáo để hàng xóm khó thấy, mỗi ngày vài lần ra thăm bác cho thỏa thích thần tượng mà mỗi lần thấy hình hay nhắc tới bác là bị Dị Ứng./-

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.