Hôm nay,  

Ba Em Đi Tìm Tự Do - Cuộc Hành Trình của Ba

4/26/201500:01:00(View: 10424)
Ba Em Đi Tìm Tự Do
Adela Trần     


Ba em cũng như rất nhiều người Việt Nam vì không chấp nhận được cuộc sống không có tự do dưới chế độ cộng sản nên đã bỏ nước ra đi. Ba em đã phải trải qua một cuộc hành trình đầy khó khăn để đến xứ Mỹ này.

            Đầu tiên phải tìm đường móc nối với những người có ý định đi vượt biên. Rồi sau đó chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi. Phải mất năm lần với hai lần bị rượt đuổi và ba lần bị bắt nhốt nhưng ba em trốn thoát. Nghe ba em kể giống như trong phim đầy nguy hiểm và hồi hộp. Đến lần thứ sáu ba em mới đi được nhưng lại phải đối mặt với những nguy hiểm khác. Đầu tiên là không có nước uống. Với gần 60 người trên một con thuyền nhỏ tưởng chừng như nước biển có thể tràn vô bất cứ lúc nào. Đến lúc trời mưa ập xuống tưởng là có nước uống nhưng lại không được hứng nước uống vì nước mưa và sóng lớn sẽ làm lật thuyền bất cứ lúc nào. Ba em nói lúc đó ba em ăn được một tép chanh mà nó ngọt như đường. Cũng may là đến ngày thứ năm thì thuyền tới được một cái đảo nhỏ của người Inđo. Lúc đó khi ba em bơi vào bờ suýt chết đuối vì bị một người không biết bơi kéo theo.

            Ba em ở bên đảo 5 tháng thì được bảo lãnh qua Mỹ. Mặc dù những nguy hiểm đến tính mạng đã qua đi nhưng ba em còn phải đối mặt với nhiều khó khăn vất vả mới được như ngày nay.

            Từ những hy sinh của ba em cũng như hàng ngàn người Việt Nam để đi tìm tự do, em mới hiểu và trân quý khi được sống trên đất nước có tự do và nhiều cơ hội cho em nên em phải biết gìn giữ và sống xứng đáng với sự hy sinh đó.       

Adela Trần, 15 tuổi, là học sinh lớp 7 niên khóa 2014-2015 của trường Việt Ngữ Nguyễn Bá Tòng (giáo xứ St Barbara)

Chú thích: Tựa đề do thầy Trần Văn Minh đặt vì bài luận văn không có tựa đề.

.
.
Cuộc Hành Trình của Ba
Brian Phạm

Năm 1975, khi cộng sản chiếm miền Nam Việt Nam, từ đó đã xảy ra những cuộc di tản ra khỏi đất nước để trốn chạy chế độ cộng sản. Ba em cũng đã phải trải qua hành trình đầy khó khăn này.

            Trong năm 1982, ba em rời Việt Nam trên một chiếc thuyền nhỏ, tổng cộng có mười bảy người, trải qua hành trình ba ngày ba đêm trên biển cả. Ba em bị cướp hai lần bị mất hết tất cả. Sau đó đã vào một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan. Lúc đến bờ, chủ tàu làm thuyền chìm để cảnh sát không đuổi ra nước được. Cảnh sát đến và cho chỗ ở cho hai tuần tới khi đi trại tị nạn với mấy ngàn người khác. Trại tị nạn của Thái Lan rất nghèo và những thân nhân của ba gửi ba tiền để sống. Cuối năm 1983, Mỹ phỏng vấn và nhận ba thì Mỹ gửi ba đi Ga Lăng II ở Indonesia để học Anh văn, văn hóa Mỹ và đời sống của người Mỹ. Ga Lăng II rất nghèo khổ và không bằng trại tị nạn ở Thái Lan. Trong tháng mười một năm 1984 có máy bay gửi ba đi Mỹ. Lúc ba đến Mỹ, ba chưa biết lái xe và chưa nói tiếng Anh giỏi thì ba phải học nghề, học Anh văn và học lái xe. Ba mua xe $500 để đi làm nhưng xe hay bị hư. Vì vậy ba phải nghỉ mỗi lần bị hư thì không được tiền ngày đó.

            Bây giờ em đang được sống ở một đất nước tự do, giàu có. Cuộc sống của em được đầy đủ về vật chất và tinh thần. Cái đó cũng nhờ ba em đã trải qua hành trình gian khổ để đi tìm tự do, hạnh phúc.

Brian Phạm, 15 tuổi, là học sinh lớp 7 niên khóa 2014-2015 của trường Việt Ngữ Nguyễn Bá Tòng (giáo xứ St Barbara)


.
,

Reader's Comment
12/27/201923:22:29
Guest
Bai viet cua hai em rat de thuong. Tuy viet ngan, loi van mộc mạc, nhung đu noi len long biet on cha minh đa bat chap hiem nguy, gian kho trong cuoc hanh trinh tim tu do, de cac em co duoc ngay hom nay. Mong cac em tiep tuc viet.
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Từ lâu trong chính trị Mỹ vẫn tồn tại một quy tắc bất thành văn, khi thì nói lên to rõ “chúng ta tốt đẹp hơn như thế này,” hoặc có khi chỉ thì thầm, nhẹ nhàng, rằng đảng Dân Chủ không nên sa vào bùn lầy. Nhiều thập niên qua, “quy tắc” này đã định hình cả vận động tranh cử lẫn cách cầm quyền lãnh đạo. Tổng thống Barack Obama, bằng sự điềm tĩnh, được xem là bậc thầy về nghệ thuật này, ngay cả khi Donald Trump mở màn thuyết âm mưu “giấy khai sinh giả.” Tổng thống Joe Biden cũng vậy. Ông lèo lái đất nước sau đại dịch bằng chiến lược đặt niềm tin vào sự văn minh, đoàn kết, tin rằng lời kêu gọi phẩm giá có thể giữ thăng bằng cho con thuyền trong cơn chao đảo vì sóng dữ.
Trong nhiều tháng qua, các tài khoản chính thức của Bạch Ốc và Bộ Nội An trên mạng X liên tục tung ra hình ảnh và video (meme) dị hợm: từ ảnh ghép kèm âm thanh chế giễu, những đoạn đăng kiểu TikTok, cho đến tranh vẽ bằng trí tuệ nhân tạo. Đây không phải trò vui của vài nhân viên rảnh rỗi, mà là một chiến dịch có chủ ý, lặp đi lặp lại, như muốn răn: ai mới thực sự được coi là người Mỹ. Trang NPR ngày 18 tháng 8 nhận định: “Các tài khoản chính thức của chính quyền Trump đang khai thác đủ kiểu meme, hình ảnh AI với giọng điệu đầy thách thức trong các bài đăng trên mạng xã hội.”
Trước khi quay lại cùng cuộc họp song phương giữa Trump và Putin tại Alaska, hãy quay lại những cuộc họp giữa Donald Trump và lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un trong nhiệm kỳ đầu của Donald Trump. Lần đầu tiên, một đương kim tổng thống Hoa Kỳ đã hạ mình sang Châu Á đến ba lần, lần đầu tại Singapore, rồi Việt Nam và cuối cùng ngay tại khu phi quân sự giữa Nam-Bắc Hàn, để gặp và nâng cao vị thế một tay "Chí Phèo" cộng sản mặt sữa nhưng khét tiếng độc ác lên vị thế chính thức ngang hàng với Hoa Kỳ trên chính trường quốc tế.
Trong căn phòng trắng, lổm chổm những mảng phù điêu mạ vàng trên trần nhà và tường, một người đàn ông mảnh khảnh, nhanh nhẹn bước ra giới thiệu trước ống kính báo chí món quà đặc biệt ông cố ý mang theo tặng Tổng thống Donald Trump. Đó là lần hiếm hoi CEO của hãng Apple, Tim Cook, xuất hiện trong trang phục sơ mi cà vạt vest đen. Ngay cả trong những lần ra mắt sản phẩm iPhone mới hàng năm, vốn được xem là sự kiện quan trọng bật nhất của Apple, người ta cũng không thấy Cook phải bó mình trong bộ lễ phục trịnh trọng như vậy. Tim Cook đã mang đến cho các tín đồ của trái táo một sự bất ngờ, giống như 15 năm trước, ông xuất hiện trên tạp chí Out ở vị trí đầu bảng xếp hạng Power 50, một danh sách xếp hạng những cá nhân đồng tính nam và đồng tính nữ có ảnh hưởng nhất vào thời điểm đó.
Trong những tháng qua, thảm họa đói của người Palestine ở dải Gaza đã làm thế giới rúng động. Tin tức về trẻ em Palestine bị bắn chết trong khi cố len lỏi tới rào sắt để nhận thức ăn viện trợ được truyền đi; nhiều người đặt câu hỏi về lương tri của những kẻ tổ chức “công tác nhân đạo” này (công ty Gaza Humanitarian Foundation do chính phủ Trump hậu thuẫn). UN ước tính có khoảng 1,400 người Palestine đã chết khi tìm cách nhận thực phẩm cứu trợ. Vào tháng 12 năm 2023, Nam Phi đã đệ đơn kiện Israel lên Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) cáo buộc quốc gia này phạm tội diệt chủng ở Gaza. Một số quốc gia khác tham gia hoặc bày tỏ sự ủng hộ đối với vụ kiện, bao gồm: Nicaragua, Bỉ, Colombia, Thổ Nhĩ Kỳ, Libya, Ai Cập, Maldives, Mexico, Ireland, Chile Palestine…
Trí nhớ của một cộng đồng không chỉ mất đi khi thời gian làm phai mờ, mà có khi có bàn tay cố tình tháo gỡ. Không cần nhiều bút mực, chỉ cần bỏ vài dòng, thay một chữ, hoặc xóa một đoạn – câu chuyện lập tức đổi nghĩa. Lịch sử hiện đại đã nhiều lần chứng kiến điều đó. Năm 1933, chính quyền Quốc xã Đức đốt sách giữa quảng trường, thay lại giáo trình, đặt viện bảo tàng và văn khố dưới quyền Bộ Tuyên Giám. Joseph Goebbels nói: “Chúng ta không muốn người dân sử dụng cái đầu. Chúng ta muốn họ hành xử theo cảm tính.” Tám thập niên sau, ở một góc khác của địa cầu, những bản thảo của Trương Vĩnh Ký – người khai sáng nền quốc ngữ Việt – bị loại khỏi thư viện vì bị gán là “tay sai thực dân”. Sau 1975, chính quyền cộng sản xét duyệt văn hóa trên toàn quốc: các tác phẩm học thuật bị cấm; bị đốt, tên tuổi các học giả và nhà văn miền Nam biến mất khỏi mọi tiến trình văn hóa. Tại Hoa Kỳ ngày nay, sự thật không bị đấu tố – nhưng bị biên tập lại.
Ông X. Nguyễn bị trục xuất vào sáng sớm của một ngày trong tháng Tư. Cuối ngày hôm đó, vào lúc 5 giờ chiều, cô K. Nguyễn bay về Sài Gòn. Cô đến phi trường Tân Sơn Nhứt sau chuyến bay trục xuất anh cô khoảng một ngày.“Khi đến Tân Sơn Nhứt, họ đưa anh tôi và mấy người bị trục xuất một lối đi đặc biệt để vào nơi làm thủ tục hải quan. Họ phỏng vấn, lăn tay, làm giấy tờ. Rồi họ đọc tên từng người, nếu có thân nhân, họ sẽ dắt ra cổng, bàn giao lại cho người nhà. Với ai không có thân nhân, nhưng có tên trong danh sách của Ba Lô Project (BLP) thì tình nguyện viên của nhóm sẽ nhận. BLP cho mỗi người một ba lô, trong đó có những vật dụng cá nhân cần thiết, một điện thoại có sim sẵn và $50”, cô K. kể.
Tôi có một người bạn viết lách văn nghệ. Chị cho rằng mình có chút tài nghệ, đủ để khi cần móc túi lấy ra xài. Chị không viết đều. Chỉ viết khi thích – đôi khi chị viết gửi vài tạp chí mạng, có khi chỉ viết để đó, không gửi ai. Chị sống trên căn gác nhỏ, gọi đó là "giang sơn sáng tác" của riêng mình. Mỗi ngày chị dậy lúc gần trưa, pha ly cà phê nguội, rồi mở máy tính. Có bài chị viết ngay sau ngụm cà-phê đầu tiên – vài chục phút là xong – gửi đi ngay rồi gập máy, đi ngủ tiếp. Có bài để ba năm hôm, không sửa gì cả, gửi đi như vậy. Tôi hỏi: “Sao không đọc lại?” Chị nhún vai: Lúc viết là thật nhất. Sửa nhiều, mất hồn. Tôi hỏi tiếp: Không sợ thiếu sót? Chị cười, lấy ngón tay chỉ lên bức thư pháp trên tường:“Tri túc giả phú” (Biết đủ là đủ).
Kể từ khi Donald Trump tái đắc cử Tổng thống, giới sáng lập và đầu tư trong lĩnh vực công nghệ cao tại Thung lũng Silicon – gồm các tỷ phú như Elon Musk, Jeff Bezos và Mark Zuckerberg – đã được xem là những nhân vật có ảnh hưởng quan trọng đối với chính quyền mới. Họ xuất hiện trong lễ nhậm chức của Trump và nhanh chóng đóng vai trò chính trong việc định hình các chính sách "Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại". Với niềm tin mãnh liệt vào tiềm năng của công nghệ hiện đại, những nhà lãnh đạo này tin rằng họ có thể vận hành nó trong khuôn khổ một nền kinh tế thị trường tự do. Họ cổ súy cho sự phát triển không giới hạn của một hình thái tư bản tự do tuyệt đối và công nghệ có thể giải quyết hầu hết các vấn đề xã hội và quốc gia. Trong tầm nhìn của các cá nhân tiên phong công nghệ, họ muốn có vai trò lãnh đạo trong việc xóa bỏ các thủ tục hành chính phức tạp của nhà nước phúc lợi. Đó là hai điều kiện tiên quyết để tăng tốc cho các tiến bộ xã hội,
Ba giờ sáng của một ngày giữa Tháng Tư, cả hệ thống điện và điện thoại trong trại giam Adelanto Detention Center (California) đồng loạt bị ngắt. Bóng tối phủ trùm khắp các khu vực. Nhân viên trại giam đi từng khu vực, gõ cửa từng phòng, gọi tên “những người được chọn.” Mỗi phòng một, hoặc hai người bị gọi tên. “Thu xếp đồ đạc của các anh” – lệnh được truyền đi vắn tắt, không giải thích. Ông X. Nguyễn, cư dân của Santa Ana, đến Mỹ từ năm 1990, là một trong những người bị đánh thức được lệnh phải thu dọn đồ đạc.Cùng với những người khác - không ai biết ai vì tất cả đèn đã tắt, trong bóng tối họ bị áp tải ra khỏi trại giam trong tình trạng tay bị còng, chân bị xích. Chỉ đến khi bước vào chiếc xe bít bùng, họ mới nhận ra nhau qua cùng tiếng Mẹ đẻ, mới biết mình không đơn độc – mà cùng những người khác cùng ngôn ngữ, cùng cố hương, cùng một chuyến đi không có ngày trở lại. “Họ đưa anh tôi và những người trên xe đến tòa nhà INS (Immigration and Naturalization Service) ở Los Angeles.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.