Hôm nay,  

Có Phải Tôi?

06/05/201500:00:00(Xem: 5963)

Trước đây, có quyển «Người Trung quốc xấu xí» của Bá Dương được Nguyễn Hồi Thủ ở Paris dịch ra tiếng việt nam. Nhiều người việt Nam đọc qua, ai cũng ngạc nhiên sao người trung quốc lại có nhiều cái giống bà con người việt nam mình quá. Hay người việt nam mình giống người trung quốc. Ai giống ai? Điều đáng ngạc nhiên là cả «bà già trầu» đọc qua cũng la lên «Sao giống mình quá vậy! Ông này viết hay thiệt! Giống như đóng tuồng vậy!».

Chẳng lẽ người ta nói «Người việt nam và người trung quốc đồng văn, đồng chủng» lại đúng sao?

Nay đọc bài «Kẻ thù của người trung quốc» của Bá Dương, Cỏ May lại giựt mình vì quả thật người việt nam ta sao có nhiều cái giống người trung quốc của Bá Dương mô tả quá đi. Hay người trung quốc học ta đó !

Càng đọc, Cỏ May càng kinh ngạc. Và xin mạn phép chủ quan lược ghi vài nét giống nhau để bạn đọc thấy có đúng không? Điều ước mong thật lòng của Cỏ May là Ông Bá Dương chỉ mô tả đúng cho người trung quốc, đồng bào của ông ấy, chớ hoàn toàn không phải của người việt nam chúng ta.

Về văn hóa

Bá Dương so sánh văn hóa trung quốc với hai nền văn hóa cổ đại ai-cặp và hi-lạp để thấy sự khác bìệc là văn hóa của hai nước đó đã một thời huy hoàng rực rở ảnh hưởng qua phương tây nhưng lại sụp đổ, không để lại một sự nối tiếp nào ngoài những chứng tích có giá trị cho môn khảo cổ học. Người dân hai nước này ngày nay không liên quan gì với tìền nhơn của họ hết cả. Trái lại, văn hóa trung hoa không bị số phận đó. Nhưng ông lại than phiền:

«Nhưng người Trung Quốc hôm nay thì đúng là hậu duệ của người Trung Quốc cổ đại. Tại sao ngày nay lại ra nông nỗi xấu xa ấy? Chẳng những bị người nước ngoài ức hiếp mà còn bị ngay dân mình ức hiếp. Nào là vua bạo ngược, quan bạo nguợc, mà cả nhân dân cũng bạo ngược.

Ở thế kỷ thứ XIX, có một chuyên viên Anh đóng ở Malaysia nói rằng: "Làm người Trung Quốc ở thế kỷ thứ XIX là một tai họa". Bởi vì ông này đã thấy cộng đồng người Hoa sống ở quần đảo Nam Dương giống một lũ lợn, vô tri vô thức, tự sinh tự diệt, tùy thời còn có thể bị sát hại hàng loạt. Thế mà tôi thấy người Hoa ở thế kỷ XX so với người Hoa ở thế kỷ XIX tai họa của họ còn lớn hơn ».

Phải chăng từ khi Mao Trạch-đông về Bắc kinh thì văn hóa, lịch sử và con người thật sự bắt đầu đoạn tuyệt với cái quá khứ dài liên tục cả ngàn năm của Trung hoa ? Văn hóa trung hoa cổ thời mang giá trị nhân văn bao nhiêu thì cái văn hóa mác-xít do Mao Trạch-đông đem tới từ năm 1949 lại phi nhân, bạo ngược và dã man bấy nhiêu. Không phải đây là một hiện tượng gián đoạn lịch sử trung hoa ?

Ta thử nhìn lại các cuộc cách mạng ở Trung quốc, từ cướp chánh quyền của Mao Trạch-đông, phản phong, bước nhảy vọt, cách mạng văn hóa long trời lở đất để thấy trong lịch sử nhơn loại, có những biến cố nào ghê gớm như vậy do chính con người làm ra, gây tổn thất sanh mạng cả 80 triệu người? Nhưng cái tai họa đó thật sự nhằm thay đổi con người. Hủy diệt một lớp người thấy không cần thiết để thay thế vào đó một lớp người khác do họ đào tạo. Mà đào tạo một lớp người mới không gì khác hơn là hủy diệt nhơn tính, phẩm giá con người để thay thế bằng con người xã hội chủ nghĩa. Ở Việt nam, Hồ Chí Minh, đệ tử của Mao, học được và áp dụng «vì lợi ích một trăm năm, trồng người» bằng đấu tố, tắm máu!

Bá Dương đã phải ngán ngẩm không hiểu cái văn hóa truyền thống kiểu nào mà sanh ra hìên tượng này? Nó đã khiến cho người trung quốc của ông mang trong người tử lúc nào không biết nhìều mầm ác rất đáng sợ vô cùng.

Khi viết điều này, Bá Dương chưa biết cách làm ăn lượm bạc cắc ngày nay của người trung quốc của ông là làm thịt đồng bào của họ lúc còn sống để lấy nội tạng bán cho bệnh nhơn. Thầy thuốc, nhà thương hợp tác công khai. Nạn nhơn là những hội viên pháp luân công hoặc người dân nghèo, du khách trẻ đi đơn độc bị đảng viên cộng sản băt cóc. Trong số nạn nhơn gần đây, có không ít gái việt nam bị băng đảng cộng sản ở Việt nam dụ đưa đi qua Tàu lấy chống, làm công nhơn. Vừa mất tiền ở Vìệt nam, vừa mất mạng ở Tàu. Tội ác bán nội tạng ở Trung quốc, vừa được Quốc Hội mỹ đưa ra thảo luận.

Tập quán lâu đời

Ngoài những tâm tánh ác độc, theo Bá Dương, người trung quốc còn có những tập quán sanh hoạt gia đình và xã hội cho tới ngày nay vẫn chưa cải thiện được. Những tập quán này rất hiển nhiên, người ngoại quốc, ai cũng có thể nhận thấy dễ dàng: ăn ở dơ bẩn, hổn loạn, ồn ào. Vẫn theo Bá Dương, có nhiều nơi hể có người trung quốc tới ở thì những người khác phải dọn đi. Ông có một cô bạn trẻ tốt nghiệp chánh trị học, có chồng người pháp nên về Paris ở với chồng. Nhiều bạn bè trung quốc của cô, mỗi khi đi Paris, đều ghé qua ở nhờ nhà cô. Chỉ trong thời gian ngắn, các gia đình người pháp láng giềng đều dọn đi hết cả. Thế là người trung quốc lần lượt dọn tới.

Ông Bá Dương nghe nói vậy rất buồn, nhưng khi đi xem xét tận mắt mới thấy là chỗ nào cũng đầy giấy kem, vỏ hộp, giầy dép bừa bãi, trẻ con chạy lung tung, vẽ bậy lên tường, không khí trong khu bốc lên một mùi ẩm mốc. Ông hỏi:

"Các người không thể tổ chức quét dọn được hay sao ?".

Cô ta đáp:


"Làm sao nổi !".

Còn một nét đặc thù lịch sử thứ hai là ồn ào. Ông Bá Dương phải thừa nhận «Cái mồm ngưởi trung quốc thì to không ai bì kịp, và trong lĩnh vực này, người quảng đông phải chiếm giải quán quân. Ở bên Mỹ, có một câu chuyện tiếu lâm như sau: có hai người quảng đông lặng lẻ nói chuyện với nhau. Người mỹ lại tưởng họ sắp đánh nhau, bèn điện thoại cảnh sát để kịp can thiệp. Khi cảnh sát mỹ tới, hỏi họ đang làm gì, họ đáp:

«Chúng tôi đang thì thầm với nhau» !

Người việt nam, khi nghe ai nói chuyện lớn tiếng, thường bảo «Như chệt về Tàu».

Ông Bá Dương giải thích hiện tượng người tàu nói lớn tiếng như đang gây lộn với nhau vì nội tâm của họ không yên ổn. Họ cứ tưởng lên cao giọng, nói lớn tìếng, là lý lẽ của mình mạnh, mình có lẽ phải, thuyết phục được người khác.

Ảnh hưởng Xuân Thu Chiến quốc

Không biết có phải vì ảnh hưởng lâu dài nội chiến mà người trung quốc mang đặc tành nổi bật là thích xâu xé nhau đến chết bỏ.

Bá Dương so sánh: «Một người nhựt đơn độc, trông chẳng khác nào một con lợn. Nhưng ba người nhựt hợp lại thì thành một con rồng. Tinh thần đoàn kết của người nhựt làm cho họ trở thành vô địch».

Bởi vậy trong lảnh vực quân sự và thương mại, người trung quốc không thể nào qua mặt được người nhựt.

Ở cùng phố, ba người nhựt buôn bán, thay vì cạnh tranh nhau, họ tổ chức luân phiên với nhau: nay phiên tôi, mai phiên anh,…Với người trung quốc buôn bán gần nhau thì anh bán 3 đồng món hàng, tôi sẽ bán 2, 50 món hàng đó. Nếu anh bán 2, 50, tôi sẽ hạ giá còn 2 đồng, …

Bá Dương mới cho rằng mỗi người trung quốc là một con rồng, nói năng không ai bằng. Cứ như chỉ cần thổi một cái là mặt trời rớt xuống, dặm cẳng nhẹ là đất sụp ngay.

Ai cũng thấy chỗ nào có người trung quốc là có đấu đá. Người trung quốc vĩnh viễn không đoàn kết được, tựa hồ thân thể họ được kết tinh bằng những tế bào chia rẻ. Vì vậy khi người nước ngoài phê phán người trung quốc không biết đoàn kết thì Ông Bá Dương chỉ xin thưa: "Anh có biết người trung quốc vì sao không đoàn kết không ? Vì Thượng đế muốn thế. Bởi vì nếu một tỷ người hoa đoàn kết lại, vạn người một lòng, anh có chịu nổi không ? Chính ra Thượng Đế thương các anh nên mới dạy cho người hoa mất đoàn kết đó !".

Người Trung Quốc không chỉ không đoàn kết, mà họ còn dư sức viết nhiều quyển sách hô hào đoàn kết nữa. Họ lấy túi khôn của Việt nam để lập luận «Một cây làm chẳng nên non, ba cây dụm lại nên hòn núi cao».

Bất cứ một cộng đồng người hoa nào ở Mỹ, Âu châu, Úc châu, ít nhất cũng phải có 365 phe phái tìm đủ cách công kích nhau, hạ bệ nhau, thậm chí cả tiêu diệt lẫn nhau.

Ở Trung Quốc có câu ngạn ngữ: "Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống".

Phá sản

Bá Dương tới thăm một người bạn trung quốc. Ông này là một Giáo sư Đại học ở Mỹ. Gặp bạn củ, ông thao thao bất tuyệt những lý thuyết cứu nước Trung hoa thoát khỏi ách đô hộ cộng sản. Ông hô hào mọi người phải bìết dẹp cá tánh, tự ái của mình mà chỉ lấy mẫu số chung là giải thoát đất nước thoát khỏi chế độ cộng sản độc tài hiện nay.

Bá Dương nghe qua vui mừng, nhờ ông chở dùm tới nhà một người bạn chung, cũng là người tranh đấu chống cộng sản.

Ông bạn của Bá Dương tỏ vẻ khó chịu, bảo Bá Dương hảy đi một mình vì ông không muốn gặp người đó.

Nếu đem so sánh người trung quốc với người do thái thì sẽ thấy 2 đặc tính «cần cù và tự gíác» khác nhau. Đức cần cù ở người trung quốc ngày nay không còn nữa do nhiều cuộc cách mạng văn hớa, xã hội liên tiếp

hủy dìệt tận gốc, để lại đặc tính mới là chỉ biết vận dụng mánh khóe chụp ngay cái gì trước mắt bỏ túi. Đặc tính thứ hai, trong sanh hoạt cộng đồng, nếu có hội ý với nhau về một dự tính gì thì sau khi biểu quyết chấp thuận, mỗi ngưởi sẽ tự tiện hành động theo ý riêng của mình, không thắc mắc tới kết quả đã quyết nghị.

Nhưng người trung quốc vẫn thường tự hào là dân tộc Đại hán, có hơn 4 ngàn năm văn hiến!

Bá Dương lấy làm tiếc Trung Quốc, diện tích rộng lớn, văn hóa lâu đời. Thế mà, thay vì có một tấm lòng bao la, người trung quốc lại có một tâm địa thật hẹp hòi.

Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Trung Quốc đã đánh nhau rồi thì thù hận muôn đời.

Nhưng người trung quốc vẫn giử một tâm tánh rất tai hại. Mọi người đều sợ sệt đến độ không còn biết quyền lợi mình là gì thì làm sao còn biết đấu tranh, bảo vệ nó được? Mỗi khi gặp một chuyện không hay xảy ra cho mình thì sẳn sàng "bỏ qua cho rồi !".

Mấy chữ "bỏ qua cho rồi" này đã giết hại không biết bao nhiêu người trung quốc và đã biến dân tộc trung quốc thành một dân tộc hèn mọn.

Cái não trạng sợ hãi này đã nuôi dưỡng bao nhiêu bạo chúa, làm tổ ấm cho bao nhiêu bạo quan. Viết về truyền thống văn hóa trung quốc, Tư Mã Quang nhấn mạnh «bạo chúa, bạo quan cũng chỉ cần dân chúng cứ bo bo giữ cho riêng mình là được».

Mong những điều không tốt trên đây là của rìêng người trung quốc. Có người việt nam giống người trung quốc chỉ là cái nhìn chủ quan vội mà thôi. Bị đô hộ ngàn năm mà Việt nam vẫn là Việt nam kia mà!

Nguyễn thị Cỏ May

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổng Thống thứ 47 của Hoa Kỳ sẽ là Donald Trump. Ứng cử viên đảng Cộng hòa Donald Trump đã chính thức được tuyên bố là người chiến thắng trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ, với Fox News, CNN và Associated Press xác nhận. Tổng Thống Đài Loan đã gửi lờn chúc mừng. Các công ty Đài Loan đang đánh giá lại các kế hoạch ở nước ngoài của họ. Advantech Co., Ltd., một nhà sản xuất sản phẩm tự động hóa công nghiệp có trụ sở tại Đài Loan, sẽ tiếp tục phát triển tại Hoa Kỳ, Miller Chang, chủ tịch nhóm embedded-IoT (internet of things, còn dịch là internet vạn vật) của Advantech cho biết.
Khả năng “lịch sự” và “ảo luận” trong chữ nghĩa phê bình khiến cho tôi băn khoăn mỗi khi nghĩ đến văn học Việt nói chung và Văn học hải ngoại khoanh vùng.
Chỉ quá nửa đêm của ngày lịch sử 5 tháng 11, 2024, cựu tổng thống Trump đã giành chiến thắng rõ ràng trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ, với khả năng thắng hầu hết các tiểu bang chiến trường, đánh bại Phó Tổng thống Kamala Harris, ứng cử viên phụ nữ da màu - trở thành đảng viên Cộng hòa đầu tiên giành được số phiếu phổ thông toàn quốc sau 20 năm
“Vinh quang thay xã hội. Nhưng mà khốn nạn thay xã hội!”, tôi phải đi vay của Nguyễn Công Hoan rồi hoán vị “Kép Tư Bền” bằng “xã hội” là để cảm thán cho thân phận voi-chó của nó, như là một trong những ngôn từ / ý niệm bị khai thác chính trị nhiều nhất. Nhưng cũng có một sự nghịch pha, đến 180 độ. Mang ý nghĩa “cùng khổ / vô phước / bất hạnh” trong cách dùng của Nguyễn Công Hoan thì, đến thời của chúng ta, “khốn nạn”, như trong cách dùng nói trên, đã bị lột bỏ cái ý xót xa, thông cảm, chỉ có ý xấu, rất nặng, như một sự sỉ nhục
Truyện dài tham nhũng ở Việt Nam xem hoài không chán vì mỗi thời Tổng Bí Thư chuyện kể lại lâm ly bi thiết hơn...
Đến tham dự Hội nghị Thượng đỉnh của khối BRICS tại thành phố Kazan, Nga, từ ngày 23 đến 24/10, Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Erdogan công khai bày tỏ mong muốn trở thành thành viên của khối BRICS và được Tổng thống Vladimir Putin quan tâm đặc biệt. Tại sao? Erdogan mong đợi gì trong cuộc hội kiến này và những hậu quả địa chính trị và kinh tế nào có thể xảy ra?
Trong vài tháng qua, báo chính chính thống của Mỹ đã dành cho Donald Trump khá nhiều đất diễn. Nhất cử nhất động của Trump, dù đáng hay không đáng, dù thiếu một nửa để trở thành một ổ bánh mì, vẫn được những tờ báo lớn có lịch sử hơn trăm năm dẫn lại. Với Trump, đó là một chiến thắng. Với báo chí, đó là kinh doanh, là “rating.”
Gần bốn năm trước, tại công viên Ellipse ở Washington, DC – một tổng thống đương nhiệm đứng phía sau khung kính chống đạn, mặc chiếc áo măng-tô đen, mang găng tay đen, giơ cao tay ủng hộ một đám đông bạo loạn đang chực chờ phát súng chỉ thiên từ thủ lĩnh để tấn công vào Quốc Hội lật ngược kết quả bầu cử. Đó là “một ngày của tình yêu” – theo lời mô tả của Donald Trump, người đứng đầu hôm đó – cho dù trong vòng 36 giờ, 10 người đã chết, nhiều người bị thương gồm 174 cảnh sát. Trong số nạn nhân tử vong, có một cảnh sát chết sau khi bị những kẻ bạo loạn tấn công. Chung quanh khu vực Ellipse ngày 6 Tháng Giêng đó, là những gương mặt đằng đằng sát khí. Cờ xí rợp trời – những lá cờ mang tên Trump và cờ thời kỳ nội chiến. Bốn năm sau, cũng tại công viên Ellipse, cũng là một biển người được ước chừng khoảng trên 75 ngàn người, tập trung về từ 7 giờ sáng. Trật tự, lịch sự. Khi hoàng hôn DC buông xuống cũng là lúc số người tham dự đã kéo dài đến tận National Museum of African...
Chính quyền CSVN và Ủy ban Tự do Tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ (The United States Commission on International Religious Freedom / USCIRF) đã có tầm nhìn tương phản về quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo ở Việt Nam...
17 ngày nữa, cuộc tranh cử tổng thống Mỹ bước vào kết thúc. Ai thắng? Ai bại? Đời sống sẽ được trở lại bình thường không bị ám ảnh của truyền thông lôi kéo, không bị áp lực của đảng phái thuyết phục. Thật là đáng mừng.Không chắc. Nếu ông Trump thắng, cuộc giao chuyển quyền lực tuy không vừa ý, nhưng chắc sẽ xuôi qua bình yên. Nếu ông Trump thua, đây mới là vấn nạn. Đến giờ phút này, ai cũng biết, nếu ông Trump không được làm tổng thống thì sẽ ứng với câu: Được làm vua, thua làm giặc. Chuyện này đã xảy ra trong lịch sử: Ngày 6 tháng 1, 2021. Và căn cứ theo những lời ông tuyên bố khi vận động tranh cử. Chính quyền Biden, FBI, nội an, cảnh sát, quân đội, có chuẩn bị gì chưa? Hay chỉ có ông Howard Stern tuyên bố: “Tôi không đồng ý với Trump về mặt chính trị, tôi không nghĩ ông ta nên đến gần Nhà Trắng. Tôi không ghét ông. Tôi ghét những người bỏ phiếu cho ông. Tôi nghĩ họ ngu ngốc. Tôi ghét. Tôi sẽ thành thật với bạn, tôi không tôn trọng bạn," (Fox News.)



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.