Hôm nay,  

Vết Thương

03/06/201617:36:00(Xem: 5603)

Vết Thương

(Để đón chào Ngày Môi Trường Thế Giới 5/6/2016, HG xin kính tặng những tâm hồn của gió, của nắng, của mưa, … và cuộc Tuần Hành Xanh đang tưới mát một dân tộc đang trỗi dậy. )


Làm sao người ta có thể ngăn được gió?

Làm sao người ta có thể ngăn được nắng?

Làm sao người ta có thể ngăn được mưa?

Nên đừng hỏi vết thương trên đôi chân em đã lành chưa?

Hãy ôm em vào lòng nếu ngày mai đôi môi em bật máu

Hãy lặng im dù có lúc yếu lòng em bật khóc

Vì đó chính là điều em muốn làm hôm nay.


Xin lỗi mẹ, con đã dấu vệt máu bầm trên vai

Chẳng biết từ dùi cui hay nắm đấm

Nhưng mẹ ơi! khi bị kéo lê trên đất

Là lúc con nhìn thấy được cả bầu trời xanh

Là lúc con cảm nhận nỗi tủi nhục của dân mình

Nếu hôm nay con không có mặt.


Ôi! quê hương rừng vàng biển bạc

Sông đã cạn và rừng đã khô

Ôi! một miền uy linh hiển hách

Trong gian nguy chưa biết cúi đầu.


Nhưng biển chết rồi sao mình cứ nhớ

Ơi những ngày trời xanh biển xanh!


Những giọt máu này

                          rồi sẽ khô trên cánh tay anh

Nhưng nếu cúi đầu làm sao mình sống tiếp

Khi vết thương của mẹ

                           là những con thuyền nằm trên biển chết

Đất khô lệ rồi thương lắm Việt Nam.


blank

Những hàng rào thách đố nghênh ngang

Nhưng làm thế nào chúng ngăn được gió

Hôm nay em là gió em tràn lên phố

Hôm nay chị là nắng chị đem con xuống đường

Hôm nay tôi là mưa tôi hòa cùng giòng suối

Chảy tràn đầy khắp ngõ ngách quê hương


Em nhé ! hãy băng lại dùm anh vết thương

Sáng hôm nay mình cùng nhau xuống phố.

                                      

Hương Giang


.
.

Ý kiến bạn đọc
06/06/201600:20:22
Khách
Bài thơ rất cảm động!
Không hận thù nhưng không thiếu nét cương thường của một tâm hồn trăn trở trước bóng đêm của quê hương đang quằn quại trong tang thương và khủng bố...
Chúc tác giả chân cứng đá mềm để cùng đồng hành với dân tộc. LOVE IT!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bộ Tài nguyên và Môi trường của Nhà nước Cộng sản Việt Nam kết luận ngày 22/08/2016 rằng "nước biển miền Trung đã "đạt chuẩn" cho hoạt động bơi lội, nuôi trồng thủy sản",
Hiện tại thì cái lụy có nhiều cách. Nào như TS Nguyễn Đình H. suốt đời chỉ biết ba con chữ và cả phòng từ điển vậy mà vì cho in hồi ký nên thiên hạ thơ rơi nào là thứ trốn lính,
Nguyễn Đình Chiểu hiệu Trọng Phủ tự Mạnh Trạch, thường gọi là Đồ Chiểu, quê Gia Định
Cuộc bầu tổng thống phần lớn bị chi phối bởi hai cá nhân đại diện cho hai đảng. Thiên hạ tụ năm tụ bẩy khen chê về hai nhân vật này, cãi cọ nên bầu cho ai.
Cách đây vài tháng, tôi vốn quý trọng giáo sư tiến sỹ Nguyễn Thanh Liêm từ lâu nên khi ông ngỏ lời muốn tôi giới thiệu cuốn NGUYỄN THANH LIÊM TOÀN TẬP
Vào chiều ngày 15 tháng 8 năm 2016 tại thành phố Youngstown, tiểu bang Ohio, Donald Trump phát biểu về chính sách
Bàn thờ được lập đơn giản, với tượng Phật Thích Ca Mâu Ni màu trắng ở giữa, bên trái treo một bức thangka Đức Quán Thế Âm, bên phải treo hình Đức Đạt Lai Lạt Ma.
Mong sư bác siêu thăng, hành và hạnh Bồ Tát chẳng qua là những điều dạy đạo lý giúp người đời sống từ bi vị tha, sư bác đã hành thiện, đã sống xứng đáng
Tóm lại, đừng có cậy cái thế nhất thời mà coi thường nước nhỏ, yếu và kém văn minh hơn mình… Lịch sử luôn luôn lập lại
Thể chất tôi èo uột ngay từ lúc mới ra đời nên người nuôi rất cực khổ. Ba tôi mất sớm, gánh nặng đó chuyển lên vai của má. Tôi thường bị bịnh ban cua, lưỡi trắng,


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.