Hôm nay,  

Ai Cập

18/12/201600:01:00(Xem: 6502)

AI CẬP

 

Lưu Na

 

Thằng Cập đâm sầm chạy tới trước mặt Tám Sề nói khe khẽ,

-Nhớ nha, tui chờ ở cái băng ghế nơi bãi đậu xe.  Mụ Tám Sề dửng mắt

-Để làm gì?

-Thì nói chuyện chơi.  Bà không thích ngồi chung bàn với mấy người khác giờ giải lao sợ họ dòm ngó.

-Ta chả có chuyện gì để nói với mi. 

-Không có chuyện gì để nói, hm, … Thằng Cập xụ mặt ngoe ngoảy hậm hực bỏ đi.

Cái đồ mất nết, mụ Tám Sề nghĩ thầm và cười một mình. 
 

Thằng này cũng láo lắm chứ đâu vừa, nó rất kiêu ngạo, tuyên bố không bao giờ đến nói chuyện trước với ai.  Mụ là người đến nói chuyện với nó trước, nhưng mụ chả giận cái “chảnh” đó của nó, vì thâm tâm mụ biết chỉ là mình thân thiện nơi chốn làm việc, thấy đông thì cũng tụ vào “tám” chứ chả có mục đích gì khác.  Nhưng mụ hiểu cái háo thắng tuổi trẻ.  Mấy mươi năm trước thì mụ cũng như nó chứ chẳng khác gì đâu.  
 

Từ hôm bắt chuyện, không biết sao thằng Cập ngày càng lân la theo sát nói đủ chuyện biển trời.  Những đồng nghiệp đồng hương mắt la mày lét dòm ngó làm mụ thấy ngượng với họ và áy náy với thằng nhỏ.  Nhịn không được mụ bảo nó,

-Ta đẻ ra được 3 thằng như mi. 

-No way, tui nhớ ba tui chưa hề fool around với đàn bà Việt Nam.  Mà bà cũng không sinh được cái giống như tui.

Đồ mất dậy, mụ Tám chửi thầm. 

Thằng nhỏ muốn nói tới bộ vó của nó.  Nó cao 1.85m, râu tóc mi mày đen biếc cong veo, không bù cho mụ chỉ có mét rưỡi với những sợi mi ngắn củn lơ thơ.  Có lần thấy nó đứng trước cái hộp công tắc nơi cột, cao ngang tầm mắt của nó, đưa tay bấm, mụ chợt nảy dạ tò mò.  Chờ nó đi khuất, mụ chạy ra chỗ đó kiễng chân với tay xem mình có với tới cái hộp.  Mụ hài lòng, cũng được, nhưng nó đã ở đâu trờ tới xòe miệng cười cười, “thì cũng đâu thấp lắm, nhưng bà không thế thiếu tui!!!
 

Nó làm việc hùng hục như trâu, bởi có sức vóc nhưng cũng bởi nó ham hoạt động, không quản ngại việc nặng nhọc.  Với nó việc nặng nhọc là tập thể dục có ăn lương.  Nhờ nó nghĩ vậy mà xếp tha hồ sai và nhân viên khác tha hồ nhàn hạ.  Mụ đã lén nhìn nó nhiều lần trong những lúc làm việc.  Phải nói là chiêm ngưỡng, vì nó rất đẹp.  Nó đi thẳng lưng, vai ngang, sải những bước dài trên đôi chân thuôn chắc.  Nó mang cái đẹp rất thể thao nhưng không thô kệch như những tay tập thể dục tạo hình hay những tay cầu thủ nhễ nhại.  Không chỉ đẹp, nó còn tỏ ra một người kỷ luật trong cuộc sống.  Nó xếp đặt giỏ thức ăn thật ngăn nắp gọn gàng, thức ăn lành mạnh đơn sơ, và quần áo tay chân luôn sạch sẽ.  Nơi nó toát ra cái đẹp thanh cao của mấy ông hoàng tử Ai Cập trên phim ảnh, không chỉ nhờ tuổi trẻ, nhờ vóc dáng trời cho, mà còn bởi tính cách tự chủ tự hào với chút háo thắng. 
 

Nó thủ thỉ, nó là thiểu số Ai Cập đạo công giáo học trường dòng chứ không phải đạo Hồi.  Nó hát cho mụ nghe một khúc nhạc Pháp vì nó học trường tiếng Pháp hồi nhỏ.  Nó khoe hễ hết giờ làm ở sở là chạy về tập thể dục rồi ra tiệm bán xe mà nó có phần hùn.  Có bữa đi pạc ty thâu đêm, sáng sớm 3 giờ rưỡi cắm đầu chạy thẳng tới sở làm.  Nó ba hoa đủ thứ, mụ ngồi nghe thấy thú vị và ngạc nhiên lắm, vì rõ ràng mụ không thể là đối tượng của nó để đánh đôi bè bạn gì cả mà tâm với tình.
 

Nhưng nó cứ cà rà quanh quẩn, và đồng nghiệp ngày càng háy hó, mụ không biết phải nói sao.  Nói sao, nó đâu có tán tỉnh gì mụ, chỉ là tán dóc.  Mụ bảo nó:

-Nè, thấy con Bạch đó không.  Hể mi có muốn bồ bịch thì cứ mà túm lấy con nhỏ đó, nó đẹp và xứng với mi lắm.

-Nhưng nó có chồng.

-Mi cũng vợ con chứ có khác, làm như là mi bận tậm chuyện đó lắm.  Nó ngoác miệng cười.

-Tui chịu, bà làm tui cườiNói chuyện với mấy đứa kia thiệt chán lắm
 

Tại chúng nó biết tỏng chú mày, mụ nghĩ thầm.  Nhưng mụ phải nhận là mình bị nó lôi cuốn.  Mỗi cử chỉ lời nói của nó đều gợi mụ nhớ đến người yêu xưa mấy mươi năm trước.  Từ cái cách mà nó xông tới hỏi mụ hôm đụng con Quyên.  Con Quyên đi ngang thấy mụ và nó đứng nói chuyện thì la to,

-Bà chị của em, thôi đừng ve vãn cái thằng bằng tuổi con mình.  Mụ ngượng, nhưng cố làm tỉnh.

-Chị bảo nó rồi, chị đẻ ra được 3 đứa như nó. 

Thằng nhỏ dương mắt nhìn vì không hiểu tiếng Việt.  Con Quyên vừa quay lưng, nó chạy đến chỗ của mụ:

-Vừa rồi Quyên nói gì với bà, có phải hắn nói xấu cho bà?  Hm, bạn tốt của bà coi bộ không muốn bà nói chuyện với tui phải không?  Nhưng bà đừng để bụng, bọn họ ghen vì tui không nói chuyện nhiều với họ đó thôi.

Lần kế, con Quyên hỏi nó:

-Bộ bả tính nhận you làm con nuôi?

-Còn lâu tui mới ưng, không cần thắc mắc chuyện của tui, nó trả treo.
 

Người yêu xưa của mụ cũng là kẻ hiếu thắng bậm trợn, cũng bảo vệ mụ trước thị phi thiên hạ, cũng luôn quẩn quanh tìm đủ chuyện nói cho mụ cười, cho mụ thấy ngày giờ qua mau.  Như nó giờ đang ngày ngày quẩn quanh.

-Nè, tui muốn bà cầm cái danh thiếp của tui, có số phone với địa chỉ đó.

Mụ lịch sự cất vào bóp, nhưng 15 phút sau nó đã trở lui:

-Bà đã dục cái thiếp của tui rồi phải không?

-Không có đâu, còn đây nè, mụ móc ra cho nó thấy.

-Tưởng bà dục rồi thì tui đưa cái khác

Nó cười ranh mãnh, mụ cũng bật cười, lòng càng nhớ cố nhân.  Nó không chỉ mang hình ảnh người xưa, nó còn nhắc nhở mối tình “đời người chỉ có một lần” của mụ.  Mụ đã già, không tơ tưởng chi ba cái chuyện tình yêu tình ma nhất là với cái thằng mình đẻ ra được.  Mụ không mơ màng gì cái chuyện nó mê mình – không đời nào có chuyện đó, nhưng mụ không thoát khỏi cái cảm xúc bồng bột mà nó gieo trong không gian mỗi khi đến gần nói chuyện cùng mụ.  Những khi nó cà rà mụ cũng không tránh khỏi những tràng cười hồn nhiên.  Đằng sau lưng mụ, dãy bàn làm việc bên kia, các mụ Tàu-Việt bắt đầu ì sèo “mê trai.”

Mấy bữa nay thằng Cập có vẻ bồn chồn bực bội.  Mụ xà tới chỗ nó làm hỏi thẳng có chuyện gì.  Thằng nhỏ mắt la mày lét: “xếp hăm hễ tui nói chuyện là sẽ đuổi.”  Mụ sặc cười, “ừa vậy ta nói mi chỉ nghe thì đâu có đuổi được phải không?”  Mụ tà tà về chỗ.
 

Cuối giờ, thằng Cập đã đứng trước mặt mụ.

-Bà đã làm được cái thứ bà muốn rồi.  Bà phải tới nói chuyện và cười thiệt to cho con nhỏ xếp hay ganh tỵ kia thấy mà mắng tui.  Bà đã giúp được nó sút trái banh vô gôn của tuiBà đã trao bọn xếp cái cớ để trù tui rồi đó …

Kèm theo với những lời cay đắng, hai đìa mắt sáng như sao của nó đầy nỗi giận dữ.  Ánh mắt nó nói rằng nó giận vì mụ, chính mụ chứ không phải ai khác, đã làm nó gặp phiền nhiễu.  Cái giận dữ và cay đắng của nó làm mụ bất chợt ứa nước mắt tủi thân.  Mụ quay lưng ra về, không dừng được cơn khóc.  Và mụ ngạc nhiên sao mình lại khóc vì một chuyện lãng xẹt như vậy.  Mụ lái xe mà đầu óc cứ rối ren muộn phiền.  Lỗi lầm của mụ đâu có gì lớn lao đến nỗi nó phải lớn tiếng như vậy?  Và, tại sao mụ phải khóc?  Nó lo mất việc, nó nổi nóng vì bị xếp cạo, nó cà khịa vì mụ là nguyên nhân… những cái đó thông cảm được, sao mụ lại thấy đau lòng?
 

Mụ vừa lái xe vừa chùi nước mắt, lòng nghĩ đến nét mặt của cố nhân.  Người ấy cũng có những lúc giận dữ ào ạt như vậy, cái giận dữ làm mụ thấy mình có tội dù mụ rất phải.  Nhưng Mụ lái xe lâu lắm mà vẫn không nhớ ra được nét mặt của cố nhân lại chỉ nhớ ánh mắt chất chứa bực bội giận hờn và đau đớn của thằng Cập.  Đời mụ không chỉ có lần đã gặp ánh mắt ấy, mà còn từng nhiều phen mang ánh mắt ấy.  Nghĩ đến hai đìa mắt của thằng Cập, mụ ước ao một lần được sống lại quãng đời tràn ngập cảm xúc, sống lại cái tuổi thanh xuân với những niềm yêu ghét lấp đầy tâm khảm phủ che đầu óc…  Mụ ngẫm nghĩ, có phải mấy ông già mê gái tơ là vì vậy – vì tuổi trẻ giúp họ sống lại sự sống đã tuột khỏi tầm tay?  Có thiệt người ta quên thân phận mình, quên cái bệ rạc của tuổi già để lao vào cái gì đã mất, người ta bằng lòng đổi tất cả và rước mọi hệ lụy chỉ để mong lấy lại đôi phút bồi hồi? 

Nước mắt đã khô, mụ bật cười, không chừng bọn đồng nghiệp nhiều chuyện kia đúng, đúng là mụ mê trai.  Ngày mai vào sở mụ sẽ đeo kiếng đen để khỏi nhìn thấy nó và để nó không thấy mắt mụ.  Ranh con, ta đẻ ra được 3 đứa như mi.

  

Lưu Na

11202016

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kể từ khi tổ chức khủng bố Hamas tấn công vào Israel vào ngày 7 tháng 10 năm 2023, các vụ xung đột đẫm máu xảy tại Dải Gaza cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Nhưng gần đây, cộng đồng quốc tế còn tỏ ra lo ngại nhiều hơn khi giao tranh giữa Israel và lực lượng dân quân Hezbollah ở Lebanon đang gia tăng. Bằng chứng là sau cái chết của thủ lĩnh Hamas Ismail Haniya và thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong vài tháng qua, người dân Mỹ, dù muốn hay không muốn, cũng đã có nhiều cơ hội để nhìn về một bức tranh mà trong đó có quá nhiều sự tương phản. Những mảnh ghép từ hai tầm nhìn, hai chiến lược, hai mục đích hoàn toàn khác biệt đã dần dần rơi xuống, để lộ ra hai con đường hoàn toàn khác biệt cho người Mỹ lựa chọn. Dù có một bức màn đã rơi xuống (như nữ hoàng Oprah Winfrey đã ví von) cho một thuyền trưởng bước ra, trao lại cho người dân sự hy vọng, lòng tin, trách nhiệm, thì sâu thẳm bên trong chúng ta vẫn muốn biết, những giá trị thực của một triều đại đã mang lại. Từ đó, niềm tin sẽ được củng cố.
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Bẩy mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: “Tên địa danh thuộc tỉnh Lai Châu, nơi diễn ra trận đánh quyết liệt của quân và dân ta tiêu diệt tập đoàn cứ điểm thực dân Pháp kéo dài 55 ngày đêm”.
JD Vance đã chứng tỏ một “đẳng cấp” khác, rất “Yale Law School” so với thương gia bán kinh thánh, giày vàng, đồng hồ vàng, Donald Trump. Rõ ràng, về phong cách, JD Vance đã tỏ ra lịch sự, tự tin – điều mà khi khởi đầu, Thống đốc Walz chưa làm được. Vance đã đạt đến “đỉnh” của mục tiêu ông ta muốn: lý trí, ôn hoà, tỉnh táo hơn Donald Trump. “Đẳng cấp” này đã làm cho Thống Đốc Tim Walz, người từng thẳng thắn tự nhận “không giỏi tranh luận” phải vài lần phải trợn mắt, bối rối trong 90 phút. Cho dù hầu như trong tất cả câu hỏi, ông đã làm rất tốt trong việc phản biện lại những lời nói dối của JD Vance, đặc biệt là câu chất vất hạ gục đối thủ ở phút cuối: “Trump đã thua trong cuộc bầu cử 2020 đúng không?” JD Vance đáp lại câu hỏi này của Tim Walz bằng hàng loạt câu trả lời né tránh và phủ nhận sự thật. Và dĩ nhiên, rất “slick.” “Trump đã chuyển giao quyền lực rất ôn hoà.” Cả thế giới có thể luận bàn về sự thật trong câu trả lời này.
Phải nhìn nhận rằng chuyến đi đầu tiên của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đến Mỹ đã được giới chức ngoại giao Việt Nam thu xếp để ông gặp được nhiều lãnh đạo, xem như xã giao ra mắt để hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong nhiều lãnh vực trong tương lai. Bài diễn văn của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc chỉ lặp lại các chính sách đối ngoại của Hà Nội, nên không được truyền thông quốc tế chú ý nhiều như các diễn văn của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu, là đại diện cho những quốc gia trực tiếp liên can đến các xung đột ở Trung Đông, ở Ukraine mà có nguy cơ lan rộng ra thế giới. Ông Lâm mới lên làm chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Đảng Cộng sản được vài tháng, sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời, nên ông muốn dịp đến Liên Hiệp Quốc là dịp để thể hiện vai trò lãnh đạo của mình và nhấn mạnh đến chính sách ngoại giao du dây của Hà Nội.
Sự bất mãn lan rộng với các hệ thống thuộc chủ nghĩa tư bản hiện tại đã khiến nhiều quốc gia, giàu và nghèo, tìm kiếm các mô hình kinh tế mới. Những người bảo vệ nguyên trạng tiếp tục coi Hoa Kỳ là một ngôi sao sáng, nền kinh tế của nước này vượt xa châu Âu và Nhật Bản, các thị trường tài chính của nước này vẫn chiếm ưu thế hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, công dân của nước này cũng bi quan như bất kỳ công dân nào ở phương Tây.
Sau 38 năm quyết định “đổi mới hay là chết” (1986-2924) CSVN vẫn còn là quốc gia do một đảng độc quyền lãnh đạo; không có bầu cử tự do; không cho lập đảng đối lập và không có báo chí tư nhân. Vì vậy, những khẩu hiệu “nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân”, hay “dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” được Đại hội lần thứ X khẳng định là những khoe khoang nhàm chán...
Việc Donald Trump được gần phân nửa người Mỹ chấp nhận và ủng hộ trong những năm gần đây đã khiến nhiều người trí thức trong xã hội Hoa Kỳ đặt câu hỏi về sự tồn tại của “human decency”, hay dịch nôm na là “sự đàng hoàng, sự tử tế, đạo đức nhân tính của con người”. Liệu xã hội ngày nay đã hạ thấp chuẩn mực “đàng hoàng”, hay có thể nào sự đàng hoàng, tử tế giờ đây không còn là một nhân tính cần thiết trong giá trị nhân bản? Dĩ nhiên trong mỗi xã hội, mỗi người có mỗi “thước đo” riêng về mức độ của “đàng hoàng”, nhưng từ ngữ tự nó phải phần nào nói lên một chuẩn mực nhất định. Theo một số tự điển tiếng Việt, chúng ta có thể đồng ý rằng: 1. Đàng hoàng là một tính từ tiếng Việt mô tả cuộc sống đầy đủ, đáp ứng được các nhu cầu chung của xã hội. Ví dụ: cuộc sống đàng hoàng, công việc đàng hoàng, nhà cửa đàng hoàng. 2. Đàng hoàng còn được dùng để chỉ những biểu hiện về tính cách mẫu mực, hay tư cách con người tử tế đáng được coi trọng.
Thư tịch cổ ghi rằng… Lịch sử trên thế giới thật sự rất hiếm người tài vừa là vua đứng đầu thiên hạ vừa là một hiền triết. Nếu văn minh La Mã có Marcus Aurelus, hoàng đế triết gia, vừa minh trị dân, độ lượng với mọi người và để lại tác phẩm triết học nổi tiếng “Meditations” thì ở phương Đông hơn mười hai thế kỷ sau có Vua Trần Nhân Tông của nước Việt. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, triều đại của Vua Trần Nhân Tông là triều đại cực thịnh nhất của sử Việt. Ông là vị vua liêm chính, nhân đức, một thi sĩ, đạo sĩ Phật giáo. Do là một vị vua đức độ, trọng dụng nhân tài, nên ông thu phục nhiều hào liệt trong dân, lòng người như một. Quốc triều có Thái sư Trần Quang Khải, về binh sự có các danh tướng Trần Quốc Tuấn, Trần Quốc Toản, Phạm Ngũ Lão, Trần Khánh Dư, Trần Nhật Duật…Về văn thơ có những người uyên bác như Trương Hán Siêu, Mạc Đĩnh Chi. Vua Trần Nhân Tông thương dân như con, xem trung hiếu làm đầu, lấy đạo nghĩa trị quốc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.