Hôm nay,  

Ai Cập

18/12/201600:01:00(Xem: 6637)

AI CẬP

 

Lưu Na

 

Thằng Cập đâm sầm chạy tới trước mặt Tám Sề nói khe khẽ,

-Nhớ nha, tui chờ ở cái băng ghế nơi bãi đậu xe.  Mụ Tám Sề dửng mắt

-Để làm gì?

-Thì nói chuyện chơi.  Bà không thích ngồi chung bàn với mấy người khác giờ giải lao sợ họ dòm ngó.

-Ta chả có chuyện gì để nói với mi. 

-Không có chuyện gì để nói, hm, … Thằng Cập xụ mặt ngoe ngoảy hậm hực bỏ đi.

Cái đồ mất nết, mụ Tám Sề nghĩ thầm và cười một mình. 
 

Thằng này cũng láo lắm chứ đâu vừa, nó rất kiêu ngạo, tuyên bố không bao giờ đến nói chuyện trước với ai.  Mụ là người đến nói chuyện với nó trước, nhưng mụ chả giận cái “chảnh” đó của nó, vì thâm tâm mụ biết chỉ là mình thân thiện nơi chốn làm việc, thấy đông thì cũng tụ vào “tám” chứ chả có mục đích gì khác.  Nhưng mụ hiểu cái háo thắng tuổi trẻ.  Mấy mươi năm trước thì mụ cũng như nó chứ chẳng khác gì đâu.  
 

Từ hôm bắt chuyện, không biết sao thằng Cập ngày càng lân la theo sát nói đủ chuyện biển trời.  Những đồng nghiệp đồng hương mắt la mày lét dòm ngó làm mụ thấy ngượng với họ và áy náy với thằng nhỏ.  Nhịn không được mụ bảo nó,

-Ta đẻ ra được 3 thằng như mi. 

-No way, tui nhớ ba tui chưa hề fool around với đàn bà Việt Nam.  Mà bà cũng không sinh được cái giống như tui.

Đồ mất dậy, mụ Tám chửi thầm. 

Thằng nhỏ muốn nói tới bộ vó của nó.  Nó cao 1.85m, râu tóc mi mày đen biếc cong veo, không bù cho mụ chỉ có mét rưỡi với những sợi mi ngắn củn lơ thơ.  Có lần thấy nó đứng trước cái hộp công tắc nơi cột, cao ngang tầm mắt của nó, đưa tay bấm, mụ chợt nảy dạ tò mò.  Chờ nó đi khuất, mụ chạy ra chỗ đó kiễng chân với tay xem mình có với tới cái hộp.  Mụ hài lòng, cũng được, nhưng nó đã ở đâu trờ tới xòe miệng cười cười, “thì cũng đâu thấp lắm, nhưng bà không thế thiếu tui!!!
 

Nó làm việc hùng hục như trâu, bởi có sức vóc nhưng cũng bởi nó ham hoạt động, không quản ngại việc nặng nhọc.  Với nó việc nặng nhọc là tập thể dục có ăn lương.  Nhờ nó nghĩ vậy mà xếp tha hồ sai và nhân viên khác tha hồ nhàn hạ.  Mụ đã lén nhìn nó nhiều lần trong những lúc làm việc.  Phải nói là chiêm ngưỡng, vì nó rất đẹp.  Nó đi thẳng lưng, vai ngang, sải những bước dài trên đôi chân thuôn chắc.  Nó mang cái đẹp rất thể thao nhưng không thô kệch như những tay tập thể dục tạo hình hay những tay cầu thủ nhễ nhại.  Không chỉ đẹp, nó còn tỏ ra một người kỷ luật trong cuộc sống.  Nó xếp đặt giỏ thức ăn thật ngăn nắp gọn gàng, thức ăn lành mạnh đơn sơ, và quần áo tay chân luôn sạch sẽ.  Nơi nó toát ra cái đẹp thanh cao của mấy ông hoàng tử Ai Cập trên phim ảnh, không chỉ nhờ tuổi trẻ, nhờ vóc dáng trời cho, mà còn bởi tính cách tự chủ tự hào với chút háo thắng. 
 

Nó thủ thỉ, nó là thiểu số Ai Cập đạo công giáo học trường dòng chứ không phải đạo Hồi.  Nó hát cho mụ nghe một khúc nhạc Pháp vì nó học trường tiếng Pháp hồi nhỏ.  Nó khoe hễ hết giờ làm ở sở là chạy về tập thể dục rồi ra tiệm bán xe mà nó có phần hùn.  Có bữa đi pạc ty thâu đêm, sáng sớm 3 giờ rưỡi cắm đầu chạy thẳng tới sở làm.  Nó ba hoa đủ thứ, mụ ngồi nghe thấy thú vị và ngạc nhiên lắm, vì rõ ràng mụ không thể là đối tượng của nó để đánh đôi bè bạn gì cả mà tâm với tình.
 

Nhưng nó cứ cà rà quanh quẩn, và đồng nghiệp ngày càng háy hó, mụ không biết phải nói sao.  Nói sao, nó đâu có tán tỉnh gì mụ, chỉ là tán dóc.  Mụ bảo nó:

-Nè, thấy con Bạch đó không.  Hể mi có muốn bồ bịch thì cứ mà túm lấy con nhỏ đó, nó đẹp và xứng với mi lắm.

-Nhưng nó có chồng.

-Mi cũng vợ con chứ có khác, làm như là mi bận tậm chuyện đó lắm.  Nó ngoác miệng cười.

-Tui chịu, bà làm tui cườiNói chuyện với mấy đứa kia thiệt chán lắm
 

Tại chúng nó biết tỏng chú mày, mụ nghĩ thầm.  Nhưng mụ phải nhận là mình bị nó lôi cuốn.  Mỗi cử chỉ lời nói của nó đều gợi mụ nhớ đến người yêu xưa mấy mươi năm trước.  Từ cái cách mà nó xông tới hỏi mụ hôm đụng con Quyên.  Con Quyên đi ngang thấy mụ và nó đứng nói chuyện thì la to,

-Bà chị của em, thôi đừng ve vãn cái thằng bằng tuổi con mình.  Mụ ngượng, nhưng cố làm tỉnh.

-Chị bảo nó rồi, chị đẻ ra được 3 đứa như nó. 

Thằng nhỏ dương mắt nhìn vì không hiểu tiếng Việt.  Con Quyên vừa quay lưng, nó chạy đến chỗ của mụ:

-Vừa rồi Quyên nói gì với bà, có phải hắn nói xấu cho bà?  Hm, bạn tốt của bà coi bộ không muốn bà nói chuyện với tui phải không?  Nhưng bà đừng để bụng, bọn họ ghen vì tui không nói chuyện nhiều với họ đó thôi.

Lần kế, con Quyên hỏi nó:

-Bộ bả tính nhận you làm con nuôi?

-Còn lâu tui mới ưng, không cần thắc mắc chuyện của tui, nó trả treo.
 

Người yêu xưa của mụ cũng là kẻ hiếu thắng bậm trợn, cũng bảo vệ mụ trước thị phi thiên hạ, cũng luôn quẩn quanh tìm đủ chuyện nói cho mụ cười, cho mụ thấy ngày giờ qua mau.  Như nó giờ đang ngày ngày quẩn quanh.

-Nè, tui muốn bà cầm cái danh thiếp của tui, có số phone với địa chỉ đó.

Mụ lịch sự cất vào bóp, nhưng 15 phút sau nó đã trở lui:

-Bà đã dục cái thiếp của tui rồi phải không?

-Không có đâu, còn đây nè, mụ móc ra cho nó thấy.

-Tưởng bà dục rồi thì tui đưa cái khác

Nó cười ranh mãnh, mụ cũng bật cười, lòng càng nhớ cố nhân.  Nó không chỉ mang hình ảnh người xưa, nó còn nhắc nhở mối tình “đời người chỉ có một lần” của mụ.  Mụ đã già, không tơ tưởng chi ba cái chuyện tình yêu tình ma nhất là với cái thằng mình đẻ ra được.  Mụ không mơ màng gì cái chuyện nó mê mình – không đời nào có chuyện đó, nhưng mụ không thoát khỏi cái cảm xúc bồng bột mà nó gieo trong không gian mỗi khi đến gần nói chuyện cùng mụ.  Những khi nó cà rà mụ cũng không tránh khỏi những tràng cười hồn nhiên.  Đằng sau lưng mụ, dãy bàn làm việc bên kia, các mụ Tàu-Việt bắt đầu ì sèo “mê trai.”

Mấy bữa nay thằng Cập có vẻ bồn chồn bực bội.  Mụ xà tới chỗ nó làm hỏi thẳng có chuyện gì.  Thằng nhỏ mắt la mày lét: “xếp hăm hễ tui nói chuyện là sẽ đuổi.”  Mụ sặc cười, “ừa vậy ta nói mi chỉ nghe thì đâu có đuổi được phải không?”  Mụ tà tà về chỗ.
 

Cuối giờ, thằng Cập đã đứng trước mặt mụ.

-Bà đã làm được cái thứ bà muốn rồi.  Bà phải tới nói chuyện và cười thiệt to cho con nhỏ xếp hay ganh tỵ kia thấy mà mắng tui.  Bà đã giúp được nó sút trái banh vô gôn của tuiBà đã trao bọn xếp cái cớ để trù tui rồi đó …

Kèm theo với những lời cay đắng, hai đìa mắt sáng như sao của nó đầy nỗi giận dữ.  Ánh mắt nó nói rằng nó giận vì mụ, chính mụ chứ không phải ai khác, đã làm nó gặp phiền nhiễu.  Cái giận dữ và cay đắng của nó làm mụ bất chợt ứa nước mắt tủi thân.  Mụ quay lưng ra về, không dừng được cơn khóc.  Và mụ ngạc nhiên sao mình lại khóc vì một chuyện lãng xẹt như vậy.  Mụ lái xe mà đầu óc cứ rối ren muộn phiền.  Lỗi lầm của mụ đâu có gì lớn lao đến nỗi nó phải lớn tiếng như vậy?  Và, tại sao mụ phải khóc?  Nó lo mất việc, nó nổi nóng vì bị xếp cạo, nó cà khịa vì mụ là nguyên nhân… những cái đó thông cảm được, sao mụ lại thấy đau lòng?
 

Mụ vừa lái xe vừa chùi nước mắt, lòng nghĩ đến nét mặt của cố nhân.  Người ấy cũng có những lúc giận dữ ào ạt như vậy, cái giận dữ làm mụ thấy mình có tội dù mụ rất phải.  Nhưng Mụ lái xe lâu lắm mà vẫn không nhớ ra được nét mặt của cố nhân lại chỉ nhớ ánh mắt chất chứa bực bội giận hờn và đau đớn của thằng Cập.  Đời mụ không chỉ có lần đã gặp ánh mắt ấy, mà còn từng nhiều phen mang ánh mắt ấy.  Nghĩ đến hai đìa mắt của thằng Cập, mụ ước ao một lần được sống lại quãng đời tràn ngập cảm xúc, sống lại cái tuổi thanh xuân với những niềm yêu ghét lấp đầy tâm khảm phủ che đầu óc…  Mụ ngẫm nghĩ, có phải mấy ông già mê gái tơ là vì vậy – vì tuổi trẻ giúp họ sống lại sự sống đã tuột khỏi tầm tay?  Có thiệt người ta quên thân phận mình, quên cái bệ rạc của tuổi già để lao vào cái gì đã mất, người ta bằng lòng đổi tất cả và rước mọi hệ lụy chỉ để mong lấy lại đôi phút bồi hồi? 

Nước mắt đã khô, mụ bật cười, không chừng bọn đồng nghiệp nhiều chuyện kia đúng, đúng là mụ mê trai.  Ngày mai vào sở mụ sẽ đeo kiếng đen để khỏi nhìn thấy nó và để nó không thấy mắt mụ.  Ranh con, ta đẻ ra được 3 đứa như mi.

  

Lưu Na

11202016

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
✱ Cuộc họp của Nhóm Siêu Quyền Lực năm nay 2022 bao gồm Henry Kissinger, Thủ tướng Hà Lan,Thủ tướng Phần Lan, Chủ tịch Hội đồng Châu Âu, Tổng thư ký khối NATO, Giám đốc Hội Đồng An Ninh Tòa Bạch Ốc, Giám Đốc Cơ quan CIA, Bộ trưởng Thương mại Mỹ ✱ Global Research: Thông điệp chung của Nhóm Siêu Quyền Lực dự báo thế giới sẽ không sớm trở lại bình thường ✱ Điều thực sự quan trọng ở đây là Ngoại trưởng Mỹ Blinken đang ám chỉ rằng Bắc Kinh muốn gây mất ổn định tại vùng châu Á - Thái Bình Dương ✱ Trung quốc bác bỏ nỗ lực của đế quốc nhằm thiết lập một “NATO phiên bản châu Á” ✱ TQ: Hệ thống tài chính toàn cầu và đồng đô la Mỹ đã được vũ khí hóa để trở thành các công cụ địa chính trị. ✱ TQ: Nếu xảy ra xung đột địa chính trị giữa Mỹ và Trung Quốc, thì các tài sản ở nước ngoài của Trung Quốc sẽ bị đe dọa nghiêm trọng - Do đó, Trung Quốc cần phải được điều chỉnh khẩn cấp...
Trang Việt Nam Thời Báo vừa đăng tải một bài viết (“Tu Sĩ Giả, Linh Mục Dỏm”) tuy không nặng ký nhưng khá nặng lời, của tác giả Hoàng Lan Mộc Châu, về giới tăng lữ ở VN:
Làng báo CSVN lại rất ồn ào khoe thành tích 97 năm có mặt trên đất nước với danh xưng “báo chí cách mạng” nối gót báo Thanh Niên viết tay, do ông Hồ Chí Minh, lấy bút hiệu Nguyễn Ái Quốc, xuất bản ngày 21/6/1925 tại Quảng Châu, Trung Quốc...
Trong khi cuộc chiến xâm lăng của Nga tại Ukraine còn đang diễn ra cực kỳ ác liệt, thì chính giới quốc tế đã bắt đầu thảo luận về chương trình viện trợ tái thiết hậu chiến cho Ukraine...
✱ Tòa Bạch Ốc: Chúng tôi e rằng sức mạnh này của QLVNCH không những không đủ để hoàn thành sứ mệnh mà còn quá yếu đến mức có thể bị thất bại ✱ TBÔ: chúng tôi biết rằng Chính phủ Việt Nam hiện đang nghĩ đến việc rút khỏi Lào trong tháng 3 - Vì lý do này, tôi muốn bạn tìm hiểu quan điểm của Tổng thống liên quan đến thời gian hoạt động của Lamson 719 ✱ TBÔ: chúng tôi cho rằng Lam Sơn 719 sẽ hoạt động tốt vào tháng 4, và việc rút quân dự kiến vào khoảng thời gian trước khi kết thúc chiến dịch mùa khô này ✱ Tướng Haig: Tướng Abrams và Tướng Southerland đã thúc giục miền Nam Việt Nam tăng cường sư đoàn thứ hai của QLVNCH vào trận địa. Tướng Lãm và rõ ràng là Tổng thống Thiệu đã từ chối làm như vậy. ✱ TBÔ: Tôi hy vọng ông Thiệu hiểu rằng niềm tin của Tổng thống (Nixon) dành cho ông ta không nên bị coi nhẹ và đây có thể là vết nứt cuối cùng của ông ta trước sự ủng hộ của Hoa Kỳ.
Tình trạng “một số không nhỏ” cán bộ, đảng viên CSVN suy thoái tư tưởng chính trị và xuống cấp đạo đức lối sống đã được đặt ra từ Khóa đảng VII năm 1994, nhưng nay sau 35 năm, nguy cơ đe dọa sự sống còn của chế độ vẫn tồn tại là tại sao?
Tháng 11-1952 chiến tranh Cao Ly tiếp tục khốc liệt giữa Hoa Kỳ với quân Trung Cộng dưới quyền Bành Đức Hoài. Ngày 18 xảy ra đụng độ giữa một phi tuần Grumman F9F với một phi đội Sô-Viết bên trên không phận giữa Hội Ninh (Hoeryong) và căn cứ Hải Sâm Uy (Vladivostok) của Nga-Sô. Eisenhower vừa đắc cử Tổng thống, đích thân sang thị sát mặt trận và triệu tập viên phi công đã bắn rơi 4 chiếc MIG-15 của Nga. Một chiến tích chưa từng có và chưa hề tái lập. Kỳ lạ là chiến công bị ém nhẹm và Trung úy Royce Williams buộc phải im lặng trong suốt nửa thế kỷ...
Để thực hiện ý đồ bành trướng bá quyền Hán tộc dưới chiêu bài Giấc mơ Trung Hoa, Tập Cận Bình đã xây dựng hai vành đai về kinh tế và quân sự. Kinh tế là “Con đường tơ lụa thế kỷ 21”. Quân sự là “Chuỗi ngọc trai”. Hai vành đai nầy đi từ Châu Á qua Châu Phi và về Châu Âu. Hoa Kỳ chống lại bằng việc xoay trục về Châu Á-Thái Bình Dương. Về quân sự là vành đai Thái Bình Dương từ những căn cứ của đồng minh là Nhật Bản, Hàn Quốc, Okinawa, Australia và Singapore, Ấn Độ. Indonesia có thể là đồng minh tương lai...
Ngày 16/6/2022 (nhằm ngày 18/5 âm lịch năm Nhâm Dần), toàn thể tín đồ Phật Giáo Hoà Hảo (PGHH), lại một lần nữa, hân hoan chào mừng lễ kỷ niệm 83 năm ngày khai đạo 18/5 năm Kỷ Mão (4/7/1939 dương lịch).
Vũ khí tối tân tiếp tục đổ vào Ukraina. Những khẳng định hùng hồn của Mỹ và NATO ủng hộ Ô. Lezensky vẫn không hề thay đổi. Thế nhưng trong hậu trường đã có những dấu hiệu thúc giục Ô. Lezensky tìm một giải pháp chấm dứt cuộc chiến. Những tin tức và hình ảnh về ông bà Lezensky và cuộc chiến Ukraina không còn hấp dẫn (hot) như những ngày đầu nữa....


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.