Hôm nay,  

Lại Ngày Sinh

08/06/201908:53:00(Xem: 5691)

LẠI NGÀY SINH

 
Nguyễn Q.

 

Tưởng như vừa gởi đăng ở Việt Báo bài “Ngày Sinh” để bạn bè đọc cho vui, thế mà đã hai năm! Hôm nay Lại Ngày Sinh. Có gì thêm, có gì thay đổi trong hai năm qua cho một bài viết mới?
 

Đầu gối bị đau từ lúc đi CambodiaMyanmar về năm ngoái vẫn chưa lành. Đi therapy, uống thuốc tây, rồi thuốc tiên, thuốc gia truyền thấy trên Internet (lá lốt, cà tím…) không thấy tác dụng chi. Tuần rồi gặp anh bạn bác sĩ, khuyên nên nghỉ đánh tennis và… giảm cân, hai điều đều khổ như nhau. Trước đây, anh vẫn thường gởi cho đọc những bài mới về BMI. Với người Mỹ, 25 là tốt, với ngưòi Á Đông là dư cân! Giảm cân, theo anh, sẽ còn giúp giảm mở, giảm huyết áp…để sống lâu, sống mạnh. Rồi một người bạn bác sĩ khác bày phương pháp co giãn chân mà một bệnh nhân đã nói với anh là rất hiệu quả và năm ngoái tạp chí y khoa cuả Harvard có đề cập đến. Bảo đảm đầu gối sẽ lành! Hỏi mỗi ngày phải tập bao lâu, anh nói chừng một tiếng thôi. Đào đâu ra thêm sáu mươi phút trong khi đang cần hai mươi lăm giờ mỗi ngày để làm những điều mình cần, mình muốn?

  

Có người bạn lâu ngày không gặp hỏi khi nào mới chịu retire để enjoy life vì đâu còn bao lâu nữa mà chờ. Đúng thế, từ đầu năm tới nay đã có ba người bạn cùng lớp ra đi. Nhưng chính vì đời sống vô cùng ngắn ngủi mà phải luôn tự hỏi phải sống như thế nào, để làm gì.  Để, như Tô Thùy Yên, Ta tiếc đời ta sao hữu hạn, Đành không trải hết được lòng ta? Hay, như Trịnh Công Sơn, sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi?
 

Càng ngày, càng nhìn ra cuộc đời như chuyến xe lửa chạy hoài tới nơi vô định. Những người ngồi chung toa tàu với nhau rồi sẽ có lúc đứng dậy đi qua toa tàu khác và có thể không bao giờ trở lại gặp nhau. Mọi người rồi sẽ tới lúc vĩnh viễn bước xuống tàu để người khác bước lên. Những người còn ngồi lại sẽ tiếp tục làm những việc đang làm và chuyến tàu tiếp tục chạy không chờ ai. Như thế thì có gì để bận tâm?
 

Càng ngày chuyện về hưu càng thúc bách hơn. Ngồi làm việc mà cứ nhìn ra ngoài tự hỏi sao mình còn ngồi đây trong khi biết bao nhiêu điều đang chờ ngoài kia. Làm budget cho department năm tới, soạn thông báo cảnh cáo users đừng có thấy mấy cái email báo tin được trúng giải thưởng nầy, giải thưởng kia rồi ham để click vào mấy cái link mà đổ nợ. Rồi lo lắng tìm cách bảo vệ cái network của công ty khỏi cyber attack, sửa lại cái sales report  sainhững điều đó mang được gì thêm cho đời sống hiện nay ngoài tấm paycheck mỗi hai tuần, cái bonus cuối năm, mà mỗi ngày mỗi bớt thiết yếu.

Chắc anh bạn hỏi chuyện về hưu thất vọng não nề khi nghe mình nói tới những chuyện sẽ làm mà không có việc ra quán uống café mỗi sáng, nghe những người quen biết trao đổi thông tin về cái camera nhà nghề, cái ống kính rất đắt tiền sắp mua, chiếc xe mới tậu, hay tranh luận sôi nỗi chuyện thế sự trọng đại, tại sao Kim Jong Un giết người nầy mà chỉ bỏ tù người kia, để rồi vài hôm sau thấy trên TV người ông Kim mới vừa giết đi nghe nhạc giao hưởng với ông …

Chỉ muốn sống nhẹ nhàng, thanh thản và tỉnh thức, vì thế mà phải gắng bớt ăn, bớt nói, buông bỏ những thứ không cần thiết và giảm bớt đi lòng kỳ vọng ở người khác để thêm cảm thông. Ai cũng có giới hạn của mình. Có người cố gắng vượt lên, có người bằng lòng với nó, để rồi cuối cùng ai cũng sẽ bước xuống tàu!

Rồi mắt chỉ muốn thấy cái “đẹp”, không chừng vì thế mà thích photography, vì ống kính chỉ hướng về, và ghi lại, cái đẹp. Tai chỉ muốn được nghe những điều hay chưa biết. Muốn dùng thêm thì giờ để học, học và học. Làm vài ba việc một lúc nhưng vẫn cứ tự trách mình không sử dụng thì giờ hiệu quả. Bởi thách thức luôn luôn đối diện là vượt hơn một người khác: bản thân chính mình của một giờ vừa qua, của một ngày hôm trước…

 

**

 Mấy hôm trước người con thứ ở New York gởi text. Will you be free on June 15-16? We want to get you something for your birthday and father’s day, but you will need to have that weekend off.  rồi ngay tức khắc thêm một text nữa I know you will say you do not need anything, and we know. We want to give it to you anyway.

Không thắc mắc nhiều về những ngưòi con định sẽ get gì cho mình trong weekend đó. Chắc là ở một resort nào đó, có người hầu kẻ hạ? Nhưng có resort nào bằng những buổi sáng ra biển khi trăng sớm mai còn treo trên lưng chừng trời, nghe tiếng sóng biển vổ bờ, tiếng gọi nhau của những đàn chim đang bận rộn kiếm ăn. Feel được cái lạnh nhẹ nhàng của buổi sớm mai len vào trong da thịt. Tưởng như cả trời biển mênh mông là chỉ của riêng mình. Ai mà cho được những thứ nầy!  Đôi khi còn chụp được vài tấm hình ưng ý, đem về sang lớn treo trong phòng làm việc hay bỏ vào trong cuốn lịch hằng năm làm quà Giáng Sinh cho bạn bè thân cận. Resort nào bằng những lúc đi dọc theo bờ sông Kamo ở Kyoto khi trời vừa hừng sáng, nghe tiếng nước nhẹ nhàng chảy xuôi phía dưới, có mấy con chim đậu trên mấy tảng đá lớn giữa dòng bình yên. Hay những lúc cùng nhau đi tìm một quán cà phê mới mở gần nhà ở New York, nhỏ nhắn và chật hẹp mà đầy cá tinh, nói với nhau đủ mọi thứ trên đời.

CHO là bố thí nhưng biết NHẬN cũng là bố thí. Như chuyện kể có vị sư luôn luôn đội một chiếc mũ rất cũ kỹ. Những người đi chùa thấy thế tội nghiệp không đành, ai cũng đem cho một cái mũ mới và nhà sư vui vẽ nhận hết, không bao giờ nói mình đã có nhiều rồi để từ chối. Khi nhà sư chết, người ta tìm thấy trong phòng của vị sư nầy toàn là mũ với mũ không bao giờ dùng tới. Chỉ vì biết nhận, vị sư đã đem niềm vui tới cho người.

Mình dĩ nhiên là không được như thế, nên trả lời con là cám ơn đã nghĩ tới mình nhưng xin cho khất lại. Hay là để cuối tháng khi về Việt Nam ăn một bữa tối với nhau, nhìn hoàng hôn trên sông Sàigòn, cũng đã đủ cho cả hai dịp nầy rồi. Luôn thể, cám ơn lần nữa về cái vé business class đi Việt Nam mấy người con mua cho mà bây giờ vẫn còn bàng hoàng, vô cùng áy náy khi nhớ tới, vì nghĩ mình phí phạm. Mỗi khi đi máy bay, việc đầu tiên là vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi trở lại ghế đeo cái noise cancelling head phone nghe nhạc hay coi chút TV, đọc tiếp cuốn sách dở dang. Nếu đi công chuyện thì làm việc cho sở. Thế là xong. Chẳng muốn ai phục dịch, chẳng muốn làm phiền ai… thì tại sao phải trả thêm mấy ngàn cho một cái ghế rộng hơn, êm hơn trong chỉ mấy mươi tiếng đồng hồ, cho những dĩa thức ăn, những ly bia rượu mình không màng rớ tới. Nếu dùng số tiền sai biệt rất lớn giữa cái vé nầy với cái vé economy để chia cho mấy quán cơm sinh viên hay cô nhi viện ở Việt Nam, hay giúp những em học sinh giỏi mà nghèo chẳng hạn, thì hoành tráng hơn nhiều. Nhưng thôi, vì thương con, mình phải học cách nhận cho con vui.

Mấy tháng trước có mấy người quen trong tổ chức làm medical mission ở Việt Nam nhờ làm dùm cho cái website để đăng tải nhiều chương trình mới. Nói với họ rất tiếc không thể giúp trực tiếp được vì đã lỡ commit một chuyện khác rồi, sẽ không có nhiều thì giờ cho nhiều năm sắp tới, nhưng sẽ kiếm giúp người làm và không chừng còn kiếm được người tài trợ. Họ hỏi chuyện gì mà commit tới mấy năm, đành thưa thiệt là đã tìm ra người để học piano. Không ai tỏ vẻ ngạc nhiên hay “bàn ra” chi cả vì tới tuổi nầy sao lại còn đèo bồng, làm chi những chuyện khó khăn. Có lẽ vì họ ở đây đã lâu nên tiêm nhiễm văn hoá “yes, you can”, “just do it”.

Nhớ những lần tình nguyện đi chụp hình ở mấy cái marathon chạy ngang qua sở. Nhiều người chân giả, chạy khập khiểng, bụng to như không bao giờ có thể cúi xuống cột giây giày cho mình được mà vẫn chạy. Và những người tình nguyện làm việc ở cái water station xách mấy ly nước chạy theo reo hò cổ vỏ. “You can do it, you can do it…” Ai cũng vui, làm mình năm nào cũng muốn đi. Có một năm tấm hình bàn tay của một người Mỹ đen đang dúi một ly nước vào tay một người Mỹ trắng đang chạy được chọn đăng ở bìa báo. Quá nhiều điều học được ở nơi nầy!

Nói với cô giáo dạy piano là mình không có tham vọng gì nhiều. Chỉ ước ao một ngày nào đó mình có thể ngồi trước cây piano, trải lòng ra qua những bài hát đã nuôi dưỡng mình lớn lên, mà nay vẫn còn đâm chồi nảy lộc. Ngôn ngữ dù tinh tế tới mấy cũng có giới hạn, không bắt kịp, không chuyên chở hết cảm xúc. Hội họa dù trừu tượng cách nào cũng còn màu sắc và bố cục. Làm sao chỉ 12 nốt nhạc mà tả được một đêm trăng, và mỗi người nghe có một đêm trăng của riêng mình!

Nói là không tham vọng nhưng như thế cũng là quá tham vọng rồi. Có thể được không, làm sao và bao lâu để đưa được những gì biết hay đang học qua sách vở, video, internet về lý thuyết âm nhạc, về practice routines, fingering, Circle of Fifth … …ra những ngón tay, đủ để trải lòng mình ra mà không làm phiền hàng xóm, nói chi đến cho tiếng đàn lung linh như anh dạy keyboard trước đây hay nói. Nếu không làm được như thế thì mớ hiểu biết nầy chỉ như những cuốn sách bám bụi trên kệ, như những con số nằm trên bank statement.

Dù mình chỉ muốn có một cái nhà tranh vách đất làm chổ trú thân nhưng không thể nào muốn cô giáo nầy, một người tốt nghiệp piano ở Quốc Gia Âm Nhạc ra, chỉ cấp tốc giúp làm một nền nhà bằng gỗ. Như thế chẳng khác gì vào một Michelin starred restaurantorder một tô mỳ ăn liền cho mau. Nền phải đào móng sâu, xi măng cốt sắt…vững chắc, rồi sau nầy xây gì lên sẽ tính sau, tùy khả năng của mình… Có khả năng thì xây nhà lầu mấy tầng hay, như sức mình đây, học trước quên sau, tới một bước lùi hai bước, chắc chỉ làm được một cái chòi.  Vì thế mà mấy tháng qua dù có hiểu thêm về dynamics, legato, non-legato, staccato, crescendo, decrescendo…vẫn quanh quẫn với cái C scale, rồi Gmajor scale, arpaggios, vỗ tay giử nhịp..., chưa đờn được bài nào cho trọn vẹn.

Cô giáo dạy nhạc, chắc cảm thông với người lớn tuổi, và còn thêm tình đồng hương, nên chỉ nhẹ nhàng nhắc chừng phải ngồi thẳng lưng, những ngón tay đừng duỗi thẳng, nhưng chưa tới mức mấy ngón tay sao mà thô cứng thế, gỏ phím đàn nghe như bửa củi…như vẫn thường nghe ở mấy video dạy piano ở Viêt Nam.

Trước đây, cứ áy náy với anh dạy keyboard, nay thêm cô dạy piano, đã nhận dạy cho mình. Ai cũng có điều lầm lỡ! Nhưng không sao, cứ cố gắng và kiên trì phần mình thì cũng…sẽ có một ngày – cho dù ngày về xa lắm người ơi!

 

**

Cuối tháng Sáu nầy về Việt Nam mà chỉ ở Huế chưa được tới hai ngày, với biết bao nhiêu điều muốn làm, muốn thấy, muốn thăm. Đã mấy mươi năm vật đổi sao dời, tốt có, xấu có mà vẫn tưởng như còn ở đó chưa đi.

Ông Trần Lãng Minh có bài hát rất hay, Khách Tha Hương. Ông ví người tha hương như con diều, cần sợi dây “quê hương” níu lại để có thể bay cao. Cứ tưởng cắt đứt giây thì diều sẽ bay cao lắm, nhưng không, diều sẽ “rớt xuống ven đê”. Có lần gặp Ông ở quán nước, nói với Ông mình vẫn giữ bài hát trong xe để nghe luôn. Ông cảm động lắm, quay qua nói với vợ, Em, Em, anh Q. đến bây giờ mà vẫn còn giữ bài Khách Tha Hương trong xe để nghe đó Em.

 

Tuần trước có người bạn gởi cho bài viết cuả một người du khách Việt Nam thăm Huế. Anh thắc mắc tại sao du lịch Huế không phát triển bằng Đà Nẵng hay Hội An và đã tìm ra câu trả lời trong … chợ Đông Ba. Anh viết:  

Và sợ nhất là cảnh chèo kéo người đi chợ. Năm người chúng tôi bị những người bán hàng mời mọc, kéo tay, níu chân làm có người suýt ngã vào mấy vũng nước mưa. Những người bán hàng có ánh mắt dò xét hơn là cái nhìn cởi mở của kẻ bán hàng. Lại có những lời bình phẩm sau lưng chúng tôi, những lời nói không hay chút nào khi chúng tôi không dừng lại để vào hàng của họ... Món ăn không ngon như đã nghĩ, thấy bẩn bẩn, giá lại chẳng rẻ chút nào, Đến khi vào nhà vệ sinh thì thay vào cảm giác chán ngán là sự kinh hãi…. Xe qua hầm Hải Vân, đến trạm xăng đầu tiên của thành phố Đà Nẵng, bước vào phòng vệ sinh ở đấy, một cô lên tiếng: Giờ mới lại thấy được văn minh. Và tui cũng trả lời được thắc mắc mấy lâu nay là tại sao du lịch Huế chậm phát triển.

Và, thêm nữa, Anh bình luận: Hình như người Huế ưa xét nét người khác. Tội nghiệp quá cho Huế của tôi!

Bài viết nầy nhắc nhớ tới chuyện người con lớn, năm ấy theo cha đem tro của bà nội về an táng ở làng quê. Lễ xong, gia đình ngồi lại ăn con gà cúng, và bỗng nhiên có một bà cụ già không quen biết tới tham dự, ngồi ngay trước mặt người con. Có lẽ lâu ngày bà chưa ăn thịt gà nên rất vội vã, thức ăn dính đầy miệng và mấy miếng xương gà vung ra dính ngay áo người con, thế mà anh chàng vẫn điềm tĩnh ngồi ăn, không nói một lời, vẻ mặt không lộ ra một chút bực dọc, “ghê sợ” nào. Lúc đó hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên về Việt-Nam cho biết cảnh xóm làng.

Bài học anh chàng dạy mình vẫn nhớ và cố gắng thực hành cho đến hôm nay.

**

Lần nầy, phải đi thăm “không gian trưng bày Lê Bá Đảng” vừa mới hoàn tất. Không phải chỉ là một hoạ sĩ lẫy lừng mà là người chưa bao giờ rời xa quê hương mình, tâm hồn ông luôn gắn bó với quê nhà và toàn bộ sự nghiệp nghệ thuật của ông chỉ phản ánh tình yêu thương muôn mặt đó.    
     

Rồi dù bận mấy cũng phải thăm mộ người anh họ vừa mất, bàng hoàng khi nhận tin mấy tháng trước. Năm ngoái về Huế ngồi với nhau nói chuyện ngày xưa, nhắc tới những miếng mè xửng rẽo mà thỉnh thoảng mới có tiền để mua chia nhau. Trước khi rời Huế, Anh mang đến cho một bao toàn là mè xửng loại cao cấp nhưng kèm theo mấy bao rẽo, ý nhị giúp mình nhớ tới mà thương những ngày xưa. Chắc Anh đã dùng hết món tiền nhỏ biếu Anh mấy hôm trước. Thương tiếc Anh và thêm phần buồn bã, hiểu ra rằng những sợi giây diều mà Anh là một đã dần dần đứt đoạn.

Không riêng Anh mà còn những người trẻ tuổi, sống trong khó khăn nhưng vẫn đầy tự hào và thêm vào sự ân cần, nhã nhặn.  Còn những chị làm trong khách sạn, khiêm nhường không nhận mình nấu nồi bún bò được khen ngon, mà nói là do “mấy chị khác” làm việc tối hôm trước nấu. Còn một chị bán ve chai là khách hàng thường trực của quán cơm “hạt gạo từ tâm”, 5000 đồng mỗi bữa, khi được phỏng vấn trên TV về quán cơm, đã lưu loát cám ơn các em sinh viên giúp việc ở đó vì không những đã rất “ân cần” mà còn đầy “ân tình” với những người nghèo khó yếu kém.

Lần nầy về Huế sẽ ở Phú Mộng/Kim Long, nhưng sẽ mướn chiếc xe đạp về ăn tô bún bà Kéo ở chân cầu Gia Hội, rồi ra bờ sông ngồi uống một ly cà phê, nhìn về phiá bên kia, ngày xưa có căn nhà cũ, có hàng đèn đường là nơi mình ngồi dưới chân hằng đêm để học trong mùa thi, từ lúc quá nửa đêm khi xe cộ đã vắng tới khi sáng sớm đèn tắt. Đây là nơi tôi sống đủ vui sầu (Bùi Giáng).

Chắc rồi phải ngồi lại ăn chén xôi trắng với mấy con cá kho khô từ chiếc gánh vẫn còn ở bên lề đường Phan Bội Châu cũ, của cô gái ốm yếu mãnh mai nhưng vô cùng nhã nhặn hiền lành, nối nghiệp mẹ đã mất từ lâu ngồi bán mỗi ngày. Hy vọng sẽ gặp lại người bạn trẻ từ Garden Grove, đã ba đêm không ngủ khi về Huế thế mà sáng sớm cũng lật đật ra đây ăn tô cháo trắng với cá kho khô trước khi ra phi trường trở về Sài Gòn.  

**

Thôi thì cứ như thế đã, khi về lại rồi hãy tính chuyện tương lai. Ôi, những ngả đường là những ngả phân vân…(Bùi Bảo Trúc)

 

 

Tháng sáu, 2019

 Nguyễn Q.  

 

 

 

 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bối cảnh thế giới đang trải qua những biến động nghiêm trọng về kinh tế, chính trị và công nghệ, toàn cầu hoá – vốn từng được xem là động lực chính thúc đẩy cho tăng trưởng và thịnh vượng – đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Tiến trình công nghiệp hoá và toàn cầu hoá đã đem lại nhiều thành tựu vượt bậc trong suốt thời gian dài qua, từ thế kỷ XX sang thế kỷ XXI, đặc biệt là thông qua sự chuyên môn hoá, tự do thương mại và tiến bộ công nghệ. Tuy nhiên, các cuộc khủng hoảng tài chính, đại dịch toàn cầu, chiến tranh và cạnh tranh chiến lược giữa các cường quốc đã khiến mô hình toàn cầu hoá truyền thống bộc lộ nhiều tình trạng bất ổn...
Nhiều thế hệ sống ở Sài Gòn những năm của thập niên 80-90, khi con gà trống của Thương Xá Tax chưa bị bức tử, khi những hàng cây cổ thụ trên đường Tôn Đức Thắng vẫn là nét thơ mộng của Sài Gòn, có lẽ đều quen thuộc với câu “Chương Trình Truyền Hình Đến Đây Là Hết…” Nó thường xuất hiện vào cuối các chương trình tivi tối, khi chưa phát sóng 24/24. Thời đó, mỗi ngày truyền hình chỉ phát sóng trong một số khung giờ nhất định (thường từ chiều đến khuya) nên hầu như ai cũng có tâm lý chờ đợi đến giờ ngồi trước màn ảnh nhỏ, theo dõi vài giờ giải trí. Đó cũng là chút thời gian quên đi một ngày cơ cực, bán mồ hôi cho một bữa cơm độn bo bo thời bao cấp. Nhắc nhớ chút chuyện xưa, để nói chuyện nay, đang diễn ra ở một đất nước văn minh hàng đầu, từng là niềm mơ ước của biết bao quốc gia về quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Trên mạng gần đây lan truyền một bức tranh chuỗi tiến hóa ngược nhại kiểu Banksy - vẽ hình ảnh tiến hóa quen thuộc từ khỉ tiến tới người, nhưng đến giữa chặng đường, một gương mặt ai cũng nhận ra quay lưng đi ngược lại về phía khỉ. Cái dáng ngoảnh đầu ấy khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến hình ảnh nước Mỹ hôm nay. Giữa thế kỷ XXI, lẽ ra phải tiếp tục đi tới, nhưng thay vì mở rộng tự do học thuật – ngọn nguồn của sáng tạo – chúng ta lại thấy những dấu hiệu nước Mỹ thoái lui theo một quỹ đạo lạ lùng: thử nghiệm một kiểu “tiến hóa ngược”.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Suốt 250 năm, người Mỹ đồng ý rằng cai trị bởi một người duy nhất là sai lầm, rằng chính quyền liên bang vốn cồng kềnh, kém hiệu quả. Lẽ ra hai điều ấy đủ để ngăn một cá nhân cai trị bằng mệnh lệnh từ Bạch Ốc. Nhưng Trump đang làm đúng điều đó: đưa quân vào thành phố, áp thuế quan, can thiệp vào ngân hàng trung ương, chen vào quyền sở hữu công ty, gieo nỗi sợ để buộc dân chúng cúi đầu. Quyền lực bao trùm, nhưng không được lòng dân. Tỉ lệ chấp thuận của ông âm 14 điểm, chỉ nhỉnh hơn chút so với Joe Biden sau cuộc tranh luận thảm hại năm ngoái. Khi ấy chẳng ai lo ông Biden “quá mạnh”. Vậy tại sao Trump, dù bị đa số phản đối, vẫn dễ dàng thắng thế?
Có bao giờ bạn nói một điều rõ ràng như ban ngày, rồi nghe người khác nhắc lại với nghĩa hoàn toàn khác? Bạn viết xuống một hàng chữ, tin rằng ý mình còn nguyên, thế mà khi quay lại, nó biến thành điều bạn chưa từng nghĩ đến – kiểu như soi gương mà thấy bóng mình méo mó, không phải bị hiểu lầm, mà bị người ta cố ý dựng chuyện. Chữ nghĩa, rơi vào tay kẻ cố ý xuyên tạc, chẳng khác gì tấm gương vỡ. Mỗi mảnh gương phản chiếu một phần, nhưng người ta vẫn đem mảnh vỡ đó làm bằng chứng cho toàn bộ bức tranh. Một câu, một đoạn, một khẩu hiệu – xé khỏi bối cảnh trở nên lệch lạc – hóa thành thứ vũ khí đâm ngược lại chính ý nghĩa ban đầu. Câu chuyện của đạo diễn Trấn Thành gần đây là một minh họa. Anh chỉ viết đôi dòng thương tiếc chia buồn với sự ra đi của nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành. Vậy thôi. Thế mà lập tức bị chụp mũ, bêu riếu, bị gọi “3 que,” “khát nước,” “Cali con.” Người ta diễn giải đủ kiểu, vẽ ra đủ cáo buộc: từ tội mê văn hóa Việt Nam Cộng Hòa đến tội phản quốc.
Sau thất bại trước đối thủ đảng Dân Chủ Joe Biden trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, nội các “gia đình trị” của Donald Trump gần như biến mất khỏi chính trường. Các đồng minh không thể có cùng tiếng nói với Trump, nhất là sau vụ bạo loạn Quốc Hội Jan 06. Duy nhất một người vẫn một lòng trung thành không bỏ rơi Trump, đó chính là Stephen Miller. Nhiệm kỳ hai của Trump, người được cho là có quyền lực hơn trong vòng tròn thân cận của Trump, hơn cả JD Vance, chẳng ai khác hơn chính là Stephen Miller. Để tạo ra những ảnh hưởng chính trong chính quyền Trump hôm nay, Miller đã có một đường dài chuẩn bị, khôn ngoan và nhẫn nại.
Đầu tháng 8 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đã ký một mệnh lệnh đặc biệt, chỉ đạo các cơ quan hữu trách lập kế hoạch đưa quân đội Hoa Kỳ đi trấn áp các tổ chức tội phạm ở Mỹ Latinh. Khoảng hai tuần sau, mệnh lệnh đã thành hiện thực. Ba khu trục hạm có gắn phi đạn viễn khiển (guided-missile destroyers) của Hoa Kỳ đã được khai triển tới vùng biển Venezuela, đảm trách việc chặn giữ các chuyến hàng ma túy.
Một góc khuôn viên của Đồi Capitol sáng Thứ Tư là những câu chuyện tưởng đã bị chôn vùi, nay được kể ra trong sự run rẩy, xúc động và cả nước mắt. Trước hàng chục ống kính truyền thông chiếu trực tiếp trên toàn quốc, khoảng mười người phụ nữ lần lượt kể ra câu chuyện của chính mình – nạn nhân của Jeffrey Epstein, tỷ phú tội phạm tình dục và buôn bán mại dâm trẻ vị thành niên. Ngày đó, những phụ nữ này chỉ vừa 16, 18 tuổi, nhỏ nhất là Marina Lacerda, 14 tuổi.
Ở đời, chẳng có ngai vàng nào là miễn phí. Muốn hỏi cưới công chúa thì phải có sính lễ. Làm gì có chuyện đi tay không mà cuỗm được gái đẹp — trừ trường hợp dùng quyền lực bẩn thỉu cưỡng hiếp gái tơ (nghe quen quen). Muốn làm đàng anh đàng chị không thể vừa keo kiệt vừa đòi được người ta kính nể. Quy luật xưa nay không đổi ăn khế thì phải trả vàng. Ngai vàng toàn cầu cũng vậy -- không chỉ làm bằng vàng, mà còn bằng chi phí, lời hứa, và trên hết, là sự tín nhiệm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.