Hôm nay,  

Tờ lịch

22/06/201910:43:00(Xem: 5118)

Hồ Thanh Nhã

 

 

                          Tờ lịch

 

Em gởi cho anh tờ lịch năm nay

Nhắc lại ngày nầy năm ngoái

Chuyến xe đêm về phố núi mù sương

Trời trở lạnh trên đỉnh đèo bỏ lại

Đường Hai Mươi trăng trải sáng ven rừng

Xa thật rồi thành phố sau lưng

Về đất núi … nơi bình yên chim hót

Đây Lang Biang

Đỉnh trời cao chót vót

Người Tây ba lô thong thả bước du hành

Anh đưa em về đỉnh núi màu xanh

Cùng dạo bước

Thênh thang trong vùng mây trắng

Mây trắng trong thơ ngày xưa xa vắng

Còn dư âm một thoáng tiếng bên trời

Đà Lạt đây rồi !

Phố nhỏ xa xôi

Đất núi Cao nguyên hoàng triều cương thổ

Tiếng thác đổ

Lưng chừng trời còn đó

Lưng chừng trời con suối chảy quanh quanh

Nhịp cầu treo chênh vênh

Cây đỏ lá trên cành

Anh hỏi em ngày nầy thứ mấy ?

Chút nắng nhẹ vờn trên bờ tóc rối

Thứ mấy ngày nầy hoa nở trắng công viên  ?

Bờ khe nhỏ bên triền

Con chim hót bình yên

Lòng thấy nhẹ như mây trời phiêu bạt

Tháng Giêng cỏ non đồi xa bát ngát

Xanh mượt mà bên sườn núi xanh lơ

Tìm gì trong hẻm núi

Thấy gì trong hoang sơ ?

Hàng thông còn đứng bên bờ quạnh hiu

 

                               *

Đưa em thăm đất hoàng triều

Ngậm ngùi thay cho cuộc đời hưng phế

Nước chảy hoa trôi một thời dâu bể

Dinh thự im lìm mờ nhạt bóng hoàng hôn

Ta nhìn nhau lòng bỗng tự nhiên buồn

Cành lan tím…đong đưa theo đợt gió

Đàn ngựa gặm cỏ non

Bên hồ Than thở

Mây ngàn năm còn bay trắng lưng trời

Thật bình yên

Đàn vịt nước đang bơi

Hồ gợn sóng theo từng cơn gió nhẹ

Anh chợt nhớ như ngày xưa còn bé

Ngủ yên lành

Qua nhịp võng ầu ơ

Tiếng mẹ ru từ một thuở xa mờ

Nhẹ…rất nhẹ đưa con vào giấc mộng

Cám ơn em

Cho năm dài tháng rộng

Biết bao giờ

Trở lại rừng núi hôm nay ?

Những bước chân đi

Từ năm trước ngày nầy

Dấu giày cũ như in trên tờ lịch mới

Nhận tờ lịch năm nay

Lòng vui như mở hội

Năm ngoái ngày nầy vào đêm thứ bảy

Đà Lạt cuối tuần đón khách miền xa

Người hồi hương

Thấy lòng mình trẻ lại

Chào mùa Xuân mai nở rực sân nhà

Tờ lịch năm nay

Vào ngày thứ ba

Tháng Giêng rét đậm xám làn da

Thấy chưa…hơi nước hòa hơi thở ?

Càng lạnh càng thêm nỗi nhớ nhà

 

 

      Nét quyến rũ của thành phố Đà Lạt mộng mơ.

 

Trong không khí miền cao se lạnh, cao nguyên Lang Biang huyền thoại thích hợp cho những hoạt động du lich dả ngoại tham quan ngắm cảnh, cắm trại qua đêm, đi bộ qua những con đường nhựa nhỏ xuyên qua các cánh rừng thông kỳ vĩ.  Từ trên đỉnh núi, xa xa có thể thấy Suối vàng, Suối bạc và toàn cảnh Đà Lạt trên cao với màn sương giăng bao phủ níu chân du khách, không nở rời thành phố mộng mơ.

Với rừng thông bạt ngàn, nhiều hồ nước sông suối, Đà Lạt sở hữu một loại khí hậu tuyệt vời. Buổi sáng sớm là thời tiết mùa Xuân, buổi trưa mùa Hạ, buổi chiều mùa Thu và đêm là mùa Đông.  Do đó du lịch Đà Lạt thì lúc nào cũng mát dịu, nên thơ.  Hoa được trồng khắp nơi ờ thành phố mộng mơ nầy. Hoa nở trên dọc theo hai bên đường từ sân bay Liên Khương về trung tâm thành phố.  Hoa mọc đầy theo các sườn đồi, các con đường dốc dẫn đến những khu vực ngoại ô, làng xã ven thành phố.  Thiên nhiên ưu đãi Đà Lạt với khí hậu ôn hòa, thiên đường của nhiều loài hoa.  Người Đà Lạt từ lâu vẫn giữ thói quen đẹp là người người trồng hoa, nhà nhà trồng hoa.  Bước ra khỏi cửa khách sạn là thấy hoa ở khắp nơi, trong ngõ, ngoài phố.  Tất cả những hình ảnh đó đã tạo nhiều ấn tương tốt trong lòng du khách, đã tới nơi rồi thì không nỡ rời thành phố sương mù nầy.  Sau đây xin mời quí vị độc giả đọc tiếp một bài thơ khác của tác giả :

 

 

                              Hồng hạc

 

Hồng hạc bay về núi

Sương lam kín bóng chiều

Em về chi quá vội ?

Quên cái nhìn gởi theo

 

Hạt sương đầu ngọn cỏ

Ngại ngùng cơn gió qua

Tiếng hạc rền trong gió

Bàng bạc bóng chiều xa

 

Một lần tìm về nhà

Vườn xưa giờ thấy lạ

Giọt mưa còn trên lá

Cuộc tình đã bay xa

 

Em là chim hồng hạc

Nghỉ cánh bờ đá xanh

Vụng về chim bay mất

Bên cõi đời mong manh

 

Mai kia về cố quán

Chập chùng mây trắng bay

Đường đời chia mấy đoạn

Lấy gì cho nhau đây ?

 

Hồ Thanh Nhã    

 

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều năm sau, mỗi năm đến ngày 30 tháng 4, nhớ lại những ngày chinh chiến trên quê hương, những trang chiến sử Bảo Quốc An Dân oai hùng của người lính quốc gia được lần lượt lật qua cùng với những đoạn đường khổ nạn của dân tộc mà đoàn quân Mũ Đỏ đã kinh qua, câu nói của vị cựu Tư lệnh "Nhảy Dù là phải như vậy" cũng là câu nói của các thế hệ người lính Nhảy Dù Việt Nam Cộng Hòa, một đời tận trung báo quốc
Các cuộc khảo sát và nghiên cứu từ chính phủ, các tổ chức dân sự cho đến đại học đều cho thấy, dù có những bước tiến bộ to lớn cũng như được luật pháp bảo vệ, trên thực tế thì các phân biệt đối xử dựa trên sắc tộc, giới tính, tuổi tác... vẫn còn hiện hữu trong xã hội Mỹ. Riêng trong vấn đề bạo lực cảnh sát thì rủi ro một người da đen hay da màu bị cảnh sát bắn chết hay đối xử bất công đều cao hơn người da trắng.
Tỉnh thức thân phận là vấn đề kiến thức; xác định ý muốn để thay đổi là vấn đề quyết tâm. Nếu còn sống trong vô cảm, mang tâm trạng nô lệ tự nguyện hay còn Đảng còn mình và chờ đợi hạnh phúc giả tạo do Đảng, Trung Quốc, Hoa Kỳ và cộng đồng quốc tế ban phát, thì người dân sẽ còn tiếp tục thua trong đau khổ. Không ai có phép lạ để chuyển hoá đất nước thay cho chúng ta. Vấn đề là sự chọn lựa.
Người già nghĩ về quá khứ, còn người trẻ nghĩ đến tương lai. Người trẻ Việt Nam đã có mặt trong chính quyền, làm việc ở phủ Tổng Thống, ở Quốc Hội, là Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ, Chánh Án của liên bang, của tiểu bang, làm Tướng và giữ những chức vụ quan trọng ở Bộ Quốc Phòng. Tuổi trẻ Việt Nam là khoa học gia, là thương gia, là giáo sư đại học. Người trẻ có mặt khắp nơi, ở Mỹ, Úc, Á, Âu Châu. Người trẻ Việt Nam tiến rất nhanh.
Ở Việt Nam, người dân không hiểu tại sao công tác phòng, chống Quốc nạn tham nhũng cứ “vẫn còn nghiêm trọng và tinh vi” mãi sau 16 năm có Luật phòng, chống tham nhũng đầu tiên (2005), 3 năm sau có Luật thứ nhì (2018) và sau 9 năm (2012) Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng được chuyển từ Chính phủ sang Bộ Chính trị do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng làm Trưởng Ban.
Trong chiến tranh 1954-1975 vừa qua trên đất nước chúng ta, cả Bắc Việt Nam (BVN) và Nam Việt Nam (NVN) đều không sản xuất được võ khí và đều nhờ nước ngoài viện trợ. Nước viện trợ chính cho NVN là Hoa Kỳ; và một trong hai nước viện trợ chính cho BVN là Liên Xô. Những biến chuyển từ hai nước nầy ảnh hưởng rất lớn đến tình hình chiến tranh Việt Nam.
Nói một cách tóm tắt, hiểm hoạ lớn nhất của Việt Nam không phải là chế độ độc tài trong nước hay âm mưu xâm lấn biển đảo của Trung Quốc mà là sự dửng dưng của mọi người. Chính sự dửng dưng đến vô cảm của phần lớn dân chúng là điều đáng lo nhất hiện nay.
Bà Vivien Tsou, giám đốc Diễn đàn Phụ nữ Mỹ gốc Á Thái Bình Dương, cho biết: “Mặc dù trọng tâm là sự thù ghét người gốc Á, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ quan điểm da trắng thượng đẳng, và bất cứ ai cũng có thể trở thành “Con dê tế thần bất cứ lúc nào”.
Tổ chức Người Bảo Vệ Nhân Quyền cho biết hiện có 276 tù nhân lương tâm đang bị giam giữ tại Việt Nam. Nhà đương cuộc Hà Nội đối xử với họ ra sao? Tồ Chức Ân Xá Quốc Tế nhận định: “Các nhà tù ở Việt Nam có tiếng là quá đông và không đáp ứng được các tiêu chuẩn quốc tế tối thiểu. Vietnamese jails are notoriously overcrowded and fail to meet minimum international standards.”
Nếu so sánh ta sẽ thấy các cuộc biểu tình giữa Việt Nam và ba nước kia khác nhau: ở Việt Nam, yếu tố Trung Quốc là mầm mất nước, nguyên nhân chánh làm bùng phát các cuộc biểu tình. Còn ở Miến Điện, Hồng Kông và Thái Lan, nguyên nhân thúc đẩy giới trẻ xuống đường là tinh thần dân chủ tự do, chống độc tài.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.