Hôm nay,  

Tờ lịch

22/06/201910:43:00(Xem: 5383)

Hồ Thanh Nhã

 

 

                          Tờ lịch

 

Em gởi cho anh tờ lịch năm nay

Nhắc lại ngày nầy năm ngoái

Chuyến xe đêm về phố núi mù sương

Trời trở lạnh trên đỉnh đèo bỏ lại

Đường Hai Mươi trăng trải sáng ven rừng

Xa thật rồi thành phố sau lưng

Về đất núi … nơi bình yên chim hót

Đây Lang Biang

Đỉnh trời cao chót vót

Người Tây ba lô thong thả bước du hành

Anh đưa em về đỉnh núi màu xanh

Cùng dạo bước

Thênh thang trong vùng mây trắng

Mây trắng trong thơ ngày xưa xa vắng

Còn dư âm một thoáng tiếng bên trời

Đà Lạt đây rồi !

Phố nhỏ xa xôi

Đất núi Cao nguyên hoàng triều cương thổ

Tiếng thác đổ

Lưng chừng trời còn đó

Lưng chừng trời con suối chảy quanh quanh

Nhịp cầu treo chênh vênh

Cây đỏ lá trên cành

Anh hỏi em ngày nầy thứ mấy ?

Chút nắng nhẹ vờn trên bờ tóc rối

Thứ mấy ngày nầy hoa nở trắng công viên  ?

Bờ khe nhỏ bên triền

Con chim hót bình yên

Lòng thấy nhẹ như mây trời phiêu bạt

Tháng Giêng cỏ non đồi xa bát ngát

Xanh mượt mà bên sườn núi xanh lơ

Tìm gì trong hẻm núi

Thấy gì trong hoang sơ ?

Hàng thông còn đứng bên bờ quạnh hiu

 

                               *

Đưa em thăm đất hoàng triều

Ngậm ngùi thay cho cuộc đời hưng phế

Nước chảy hoa trôi một thời dâu bể

Dinh thự im lìm mờ nhạt bóng hoàng hôn

Ta nhìn nhau lòng bỗng tự nhiên buồn

Cành lan tím…đong đưa theo đợt gió

Đàn ngựa gặm cỏ non

Bên hồ Than thở

Mây ngàn năm còn bay trắng lưng trời

Thật bình yên

Đàn vịt nước đang bơi

Hồ gợn sóng theo từng cơn gió nhẹ

Anh chợt nhớ như ngày xưa còn bé

Ngủ yên lành

Qua nhịp võng ầu ơ

Tiếng mẹ ru từ một thuở xa mờ

Nhẹ…rất nhẹ đưa con vào giấc mộng

Cám ơn em

Cho năm dài tháng rộng

Biết bao giờ

Trở lại rừng núi hôm nay ?

Những bước chân đi

Từ năm trước ngày nầy

Dấu giày cũ như in trên tờ lịch mới

Nhận tờ lịch năm nay

Lòng vui như mở hội

Năm ngoái ngày nầy vào đêm thứ bảy

Đà Lạt cuối tuần đón khách miền xa

Người hồi hương

Thấy lòng mình trẻ lại

Chào mùa Xuân mai nở rực sân nhà

Tờ lịch năm nay

Vào ngày thứ ba

Tháng Giêng rét đậm xám làn da

Thấy chưa…hơi nước hòa hơi thở ?

Càng lạnh càng thêm nỗi nhớ nhà

 

 

      Nét quyến rũ của thành phố Đà Lạt mộng mơ.

 

Trong không khí miền cao se lạnh, cao nguyên Lang Biang huyền thoại thích hợp cho những hoạt động du lich dả ngoại tham quan ngắm cảnh, cắm trại qua đêm, đi bộ qua những con đường nhựa nhỏ xuyên qua các cánh rừng thông kỳ vĩ.  Từ trên đỉnh núi, xa xa có thể thấy Suối vàng, Suối bạc và toàn cảnh Đà Lạt trên cao với màn sương giăng bao phủ níu chân du khách, không nở rời thành phố mộng mơ.

Với rừng thông bạt ngàn, nhiều hồ nước sông suối, Đà Lạt sở hữu một loại khí hậu tuyệt vời. Buổi sáng sớm là thời tiết mùa Xuân, buổi trưa mùa Hạ, buổi chiều mùa Thu và đêm là mùa Đông.  Do đó du lịch Đà Lạt thì lúc nào cũng mát dịu, nên thơ.  Hoa được trồng khắp nơi ờ thành phố mộng mơ nầy. Hoa nở trên dọc theo hai bên đường từ sân bay Liên Khương về trung tâm thành phố.  Hoa mọc đầy theo các sườn đồi, các con đường dốc dẫn đến những khu vực ngoại ô, làng xã ven thành phố.  Thiên nhiên ưu đãi Đà Lạt với khí hậu ôn hòa, thiên đường của nhiều loài hoa.  Người Đà Lạt từ lâu vẫn giữ thói quen đẹp là người người trồng hoa, nhà nhà trồng hoa.  Bước ra khỏi cửa khách sạn là thấy hoa ở khắp nơi, trong ngõ, ngoài phố.  Tất cả những hình ảnh đó đã tạo nhiều ấn tương tốt trong lòng du khách, đã tới nơi rồi thì không nỡ rời thành phố sương mù nầy.  Sau đây xin mời quí vị độc giả đọc tiếp một bài thơ khác của tác giả :

 

 

                              Hồng hạc

 

Hồng hạc bay về núi

Sương lam kín bóng chiều

Em về chi quá vội ?

Quên cái nhìn gởi theo

 

Hạt sương đầu ngọn cỏ

Ngại ngùng cơn gió qua

Tiếng hạc rền trong gió

Bàng bạc bóng chiều xa

 

Một lần tìm về nhà

Vườn xưa giờ thấy lạ

Giọt mưa còn trên lá

Cuộc tình đã bay xa

 

Em là chim hồng hạc

Nghỉ cánh bờ đá xanh

Vụng về chim bay mất

Bên cõi đời mong manh

 

Mai kia về cố quán

Chập chùng mây trắng bay

Đường đời chia mấy đoạn

Lấy gì cho nhau đây ?

 

Hồ Thanh Nhã    

 

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Lợi ích nhóm”, hay “nhóm lợi ích” là những tổ chức cán bộ, đảng viên có chức, có quyền trong đảng Cộng sản Việt Nam đã chia bè, kết phái để cướp cơm dân và bảo vệ độc quyền cai trị cho đảng. Chúng sinh ra và lớn lên từ Thôn, rồi leo lên Xã trước khi ngoai qua Huyện, ngóc đầu lên Tỉnh để ngênh ngang bước vào Trung ương. Lộ trình quan lộ của “lợi ích nhóm” công khai từ dưới lên trên, từ trung ương xuống cơ sở và từ nhà nước vào doanh nhân, xí nghiệp. Khối Doanh nghiệp nhà nước là ổ tham nhũng phá hoại đất nước và phản bội sức lao động của dân lớn nhất nhưng không bị trừng phạt mà còn được bảo vệ bởi các “Nhóm lợi ích” trong cơ quan đảng và bộ ngành nhà nước.
Không chỉ thường xuyên xua quân đi canh cửa, an ninh Thanh Hóa còn liên tục gửi giấy mời, giấy triệu tập như là một thủ trấn áp tinh thần bà Nguyễn Thị Lành - vợ của Mục sư, TNLT Nguyễn Trung Tôn. Chồng bị bỏ tù, một mình bà Nguyễn Thị Lành phải vất vả gánh vác gia đình. Những ngày qua càng thêm vất vả bởi chăm mẹ chồng lớn tuổi mắc bệnh phải nhập viện, và con bị tật nguyền. Nhưng bà Lành vẫn liên tục bị an ninh tỉnh Thanh Hóa sách nhiễu, đe dọa…
Những người Mỹ gốc Việt bênh hay chống ông là điều bình thường, vì những quyết định cũng như cách hành xử của ông sẽ ảnh hưởng lên đời sống của họ và tương lai con cháu họ, và ngược lại, là công dân HK, họ có trong tay lá phiếu để ảnh hưởng khiến ông Trump có được tiếp tục làm tổng thống nữa không. Do đó, lưu tâm và tham dự vào những đánh giá đúng sai, khen chê, tâng bốc, hay moi móc thói hư tật xấu của người đang ứng cử điều khiển vận mạng quốc gia của họ thêm 4 năm nữa (và sẽ để lại những hậu quả lâu hơn) là hiện tượng bình thường .
Tôi thì trộm nghĩ hơi khác FB Đoan Trang chút xíu: Việt Nam có hàng ngàn Tiên Lãng, Đồng Tâm, Dương Nội. Những thôn ổ này luôn là nơi sản sinh ra những nông dân (“vài ngàn năm đứng trên đất nghèo”) Lê Đình Kình, Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy, Cấn Thị Thêu, Nguyễn Thị Tâm, Nguyễn Thùy Dương, Trịnh Bá Khiêm, Trịnh Bá Phương, Trịnh Bá Tư ... Hàng hàng/lớp lớp, họ sẵn sàng nối tiếp tiền nhân – không bao giờ dứt – để gìn giữ và bảo vệ quê hương. Quyết định đối đầu với sức mạnh của cả một dân tộc là một lỗi lầm chí tử của những kẻ đang nắm giữ quyền bính hiện nay.
Người Pháp gặp nhau, bắt tay, hoặc ôm hun ở má, tay vừa vỗ lưng vài cái nếu thân mật lắm, buông ra, nhìn nhau và hỏi «Mạnh giỏi thế nào?». Người Pháp mang tâm lý sợ sệt, nhứt là sợ chết sau nhiều trận đại dịch, từ dịch Tây-ban-nha giết chết gần phân nửa dân số âu châu. Người Tàu, gặp nhau, chào và hỏi ngay «Ăn cơm chưa?». Ăn cơm rồi là hôm đó sống hạnh phúc vì phần đông người Tàu đói triền miên. Trốn nạn đói, chạy qua Việt nam tỵ nạn, vẫn còn mang nỗi ám ảnh nạn đói. Còn người Việt nam xứ Nam kỳ chào nhau và hỏi thăm «Mần ăn ra sao?». Gốc nghèo khó ở ngoài Bắc, ngoài Trung, đơn thân độc mã, vào Nam sanh sống giữa cảnh trời nước mênh mông, đồng hoang lau sậy, thoát cái nghèo là niềm mong ước từ lúc rời người làng, kẻ nước.
Thiệt đọc mà muốn ứa nước mắt luôn. Sao mà xui xẻo dữ vậy Trời? Tôi sống theo kiểu check by check, có đồng nào xào đồng đó, chưa bao giờ dư ra được một xu. Hai tháng trước, vì (hay nhờ) dịch Vũ Hán, nhà nước Hoa Kỳ thương tình gửi phụ thêm cho 1,200.00 USD. Trộm nghĩ mình cũng đã đến lúc gần đất xa trời rồi nên lật đật bỏ số tiền này vô ngân hàng, dành vào việc hoả táng. Vụ này tui đã dọ giá rồi, tốn đâu cỡ gần ngàn. Vài trăm còn lại để con cháu mua chút đỉnh hương hoa, cho nó giống với người ta, ngó cũng phần nào đỡ tủi.
Có vẻ như con người thời nay càng lúc càng trở nên lười biếng, thụ động; nhất là từ khi nhân loại bước vào kỷ nguyên tin học, truyền thông liên mạng. Tin học đã đem con người khắp hành tinh gần lại với nhau, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chính nó bị con người lạm dụng để bóp méo, biến dạng sự thực cho những mục tiêu bất chính của cá nhân, bè phái.
Sau 95 năm gào cùng một giọng nền Báo chí gọi là “cách mạng” của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) vẫn trơn tru uốn lưỡi phóng ra câu giả dối rằng:”Tự do ngôn luận, tự do báo chí là những quyền cơ bản của con người đã được Việt Nam cam kết thực hiện theo những nguyên tắc chung của Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền.” (báo Quân đội Nhân dân (QĐND), ngày 15/6/2020). Điều không thật này đã được Ban Tuyên giáo, tổ chức tuyên truyền và chỉ huy báo chí-truyền thông sử dụng từ lâu, nay được lập lại để kỷ niệm 95 năm ngày gọi là “Báo chí cách mạng Việt Nam” (21/6/1925-21/6/2020).
“Muốn chỉ một cá nhân nào đó, tùy theo giai cấp, tín ngưỡng, tùy theo lúc sống hay chết, tùy theo già hay trẻ, người Việt Nam có rất nhiều tên để gọi. Ngôn ngữ Việt có những từ sau đây chỉ các loại tên: bí danh, bút hiệu, nhũ danh, nghệ danh, pháp danh, pháp tự, pháp hiệu, tên, tên cái, tên đệm, tên họ, tên gọi, tên chữ, tên cúng cơm, tên hèm, tên hiệu, tên húy, tên riêng, tên thánh, tên thụy, tên tục, tên tự, thương hiệu.” (Ngưng trích: Nguyễn Long Thao- DANH XƯNG ĐẶC BIỆT CỦA THƯỜNG DÂN VIỆT NAM)
Các cuộc khủng hoảng lớn lao có các hậu quả trầm trọng, thường không tiên đoán được. Cuộc Đại Khủng hoảng trong thập niên 1930 đã thúc đẩy trào lưu cô lập, tinh thần dân tộc, chủ nghĩa phát xít và Đệ nhị Thế chiến, nhưng cũng dẫn đến biện pháp hồi phục kinh tế New Deal, sự trỗi dậy của Hoa Kỳ như một siêu cường toàn cầu, và cuối cùng là tiến trình xoá bỏ thực dân. Các cuộc tấn công trong ngày 11 tháng 9 đã tạo ra cho Mỹ hai sự can thiệp thất bại, sự trỗi dậy của Iran và các hình thức mới của chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan. Cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã tạo ra một sự đột biến trong trào lưu dân tuý chống các định chế chính trị lâu đời để thay thế cho các nhà lãnh đạo trên toàn cầu. Các nhà sử học trong tương lai sẽ theo dõi và so sánh những ảnh hưởng lan rộng đến cơn đại dịch virus corona hiện nay; thách thức cho họ là hình dung ra trước được các ảnh hưởng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.