Hôm nay,  

Giữa Con Đường

24/08/201900:00:00(Xem: 3364)

Mấy hôm nay báo chí và truyền thông khai thác chuyện tình ái của ca sĩ Đoàn Thanh. Thực hư không biết thế nào nhưng qua bàn tay phù phép của các cây bút táng tận thì vụ việc trở nên lùm xùm lắm. Độc gỉa bình dân cũng khoái “Tám” nên báo chí bán chạy rần rần. Báo chí giật mấy cái tít đầy tượng hình, khêu gợi nào là: “Trai trẻ lái máy bay bà già”, “Ngựa non gặm cỏ vàng’… thậm chí có kẻ còn dựng chuyện cái đề tài ăn khách hiện nay: “Ca sĩ Hifi”, “Nghi án tình giữa hot boy và đaị gia”… thôi thì thêu dệt đủ điều cả, miễn là giật gân để câu khách. Riêng ca sĩ Đoàn Thanh thì hoàn toàn im lặng, không thanh minh giải thích, không gặp gặp gỡ truyền thông… Mà thói đời càng im lặng thì càng kích thích tò mò. Người ta đặt vấn đề: “Có  tịt quịt đuôi”, hoặc giả: “Nếu trong sạch sao không lên tiếng?”, thậm chí có người còn khích: “Nếu không đúng thì anh ta đã nhờ công quyền phán xét”. Nói gì thì nói, anh ta vẫn hoàn toàn không lên tiếng. Sự im lặng của người thờ ơ với thói đời? hay sự im lặng “Hiểu đạo” của một Phật tử? dù gì thì sự im lặng này quả thật có trọng lượng chứng tỏ bản lãnh của anh ta. Không moi được gì từ anh ta, báo chí bèn quay sang móc nối với mấy cô bồ và mấy em chân dài vẫn thường vây quanh Thanh, cặp với Thanh nhưng tiếc thay bọn họ cũng chẳng có tin gì để cung cấp, ngoài những lời ỡm ờ tình ái. Bọn phóng viên bèn tìm đến Tân, bạn thân của anh ta hòng moi móc tin tức:

  “Bạn có nghĩ gì về những vấn đề của ca sĩ Đoàn Thanh mà báo chí nêu?”

  Tân trả lời:

  “Đó là việc riêng của anh ta.”

  Báo chí laị vấn:

  “Nhưng bạn là bạn thân của ca sĩ thì chí ít cũng phải bênh vực danh dự cho bạn mình chứ?”

  Anh bạn thân hỏi ngược laị:

  “Danh dự của bạn tôi vẫn trong sạch có gì mất mát đâu mà phải bảo vệ?”

  “Truyền thông bảo anh ta cặp đaị gia, cặp bà già để đào mỏ mà bạn cho là không có gì sao?”  phóng viên tiếp tục khiêu khích.

  “Tôi tin ở bạn tôi hơn tin truyền thông các anh!” Anh bạn khẳng định chắc nịch như vậy và chấm dứt cuộc tiếp xúc.

  Đoàn Thanh hay tin Tân trả lời báo chí như thế anh thấy vui lòng lắm. Qủa thật cha mẹ sinh ra anh nhưng hiểu anh không ai bằng Tân. Anh cũng tin tưởng ở Tân như tin tưởng chính bản thân mình. Sự im lặng của Đoàn Thanh không phải đến bây giờ nó mới bộc lộ sự khó hiểu mà nó vốn từ lâu nay! Mặc dù là ca sĩ nổi danh, đang ở đỉnh cao của sự danh vọng, tiền bạc. Được bao nhiêu săn đón tung hô của nhiều giới trong  và ngoài nghề, được những cô chân dài mê đắm, được những cuộc bù khú ăn chơi quên tháng ngày…Anh ta có tất cả những thứ mà người đời mơ ước cầu mong  nhưng anh không hề đam mê như người ta tưởng mà còn ngược laị là khác. Anh ta luôn có những lúc buồn man mác, hay suy tư về cuộc đời, luôn tìm hiểu phận người…Nhiều lúc bạn bè noí thẳng vào mặt anh:

  “ Sướng quá sanh khùng! Có hưởng cứ hưởng đi, hơi đâu lo chuyện bao đồng!”

  Hoặc có người còn mắng anh:

  “ Cầm đèn chạy trước ô tô!”

  Gia đình anh nhiều lúc cũng cảm thấy lo lắng cho anh, có lần mẹ Thanh nói với Tân:

  “ Có phải vì áp lực nhiều không mà bác thấy thằng Thanh hình như bị trầm cảm?”

  Tân bảo:

  “ Bác đừng lo, không phải trầm cảm đâu! Thanh nó vốn sống nội tâm, hay thương người, biết đau nỗi đau đời. Thanh laị hay đọc sách nên cám cảnh đời nhiều đen bạc đổi thay, cái lẽ vô thường của cuộc đời, sự sanh diệt mong manh ngắn ngủi của kiếp nhân sinh. Thanh luôn trầm tư và tìm hiểu mình sanh từ đâu đến và chết sẽ về đâu. Thanh là  người  của công chúng nhưng tâm của Thanh giống như một bậc du sĩ.”

  “Nếu con nói vậy thì bác yên lòng, con là bạn thân của Thanh nếu có gì con báo cho bác biết nhé!”  mẹ Thanh hy vọng và dặn dò  Tân.

  Đêm cuối năm, phòng trà vô cùng sôi động. Các vũ nữ chân dài lượn lờ chuốc rượu, khách nhảy ái mộ Thanh cũng tới tấp mời. Mùi phấn son lẫn mồ hôi, tiếng nhạc dậm dật, ánh đèm màu quét loang loáng, rượu bia tuôn như suối, khói thuốc pha lẫn mùi cần sa nồng nặc cả không gian. Từng cặp, từng nhóm khách nhảy nhót quay cuồng. Thanh cũng tưng tưng nhún nhảy nhưng khoé mép thoáng nhếch lên có vẻ thương haị nhưng không biết là cho khách hay cho bản thân mình? hát đến tàn canh mới trở về phòng ngủ của mình. Qúa trưa hôm sau Thanh gọi Tân qua đi ăn cùng. Thanh tâm sự:

  “Tân, cậu là người bạn thân nhất của tớ, người hiểu tớ nhất trên đời. Cậu thử noí xem ý định của mình bây giờ là gì?”

  Tân không trả lời mà hỏi ngược laị Thanh:

  “Cậu muốn lên non hay xuống biển?”

  Đoàn Thanh nói:

  “Gặp sông thì lội gặp đồi thì leo.”

  “Cậu có ý định xuất gia?”  giọng Tân chùng xuống

  “Mình đã gặp sư phụ” - Đoàn Thanh nói

  “Thế cậu thưa với ba mẹ chưa?”  Tân hỏi

  “Chưa, khi nào bắt đầu thưa cũng chưa muộn” _ Thanh đăm chiêu trả lời

  Cả hai im lặng một lát thì Tân lên tiếng:

  “Chúng ta đều là những lữ khách qua đường, trọ ở đây một đêm rồi sáng mai laị đi; đôi khi ra đi bất thường chẳng ai biết được khi nào. Cuộc sống này vốn đẹp nhưng mong manh và vô thường. Chúng mình từ vô lượng kiếp đến nay đã từng làm anh em, bạn bè với nhau, thậm chí làm trời, người, thú… Con đường chúng ta đi vốn dài vô tận, không khởi đầu cũng không kết thúc, trên con đường ấy biết bao kẻ thăng người đọa, biết bao buồn vui. Mỗi người có cái nghiệp khác nhau, cuộc sống hiện taị là cái quả tạo tác từ quá khứ; cái tương lai sau này lại lệ thuộc vào sự lựa chọn hôm nay. Mình tôn trọng sự lựa chọn của cậu, mình cũng không biết noí là nên hay không nên đây? Thực lòng mình vẫn thấy buồn sao ấy, vì khi cậu xuất gia thì tớ sẽ mất di một người bạn thân. Cậu hãy suy nghĩ thật chín chắn vì xuất gia không hề dễ!  Tớ cũng ham đọc sách như cậu nhưng tớ không có ý định xuất gia, có lẽ tớ nặng nghiệp hơn cậu. Cậu là người nổi tiếng, công danh sự nghiệp rất rực rỡ những tưởng cậu là người sẽ bám víu và ràng buộc nặng hơn, không ngờ cậu laị buông bỏ dễ dàng như thế!  rõ ràng cái tâm của cậu không dính mắc và chấp chặt như tớ! Cậu và tớ cũng như tất cả mọi người đều đang ở giữa con đàng naỳ! con đàng sanh tử, con đàng xuống lên, con đàng bất tận trong kiếp nhân sinh ngắn ngủi này! sự lựa chọn là thế, đôi khi nó còn phụ thuộc vào cái duyên phần và phước báo của mình nữa. Có người xuất gia, có kẻ laị hoàn tục. Nhà Phật cho phép vào ra đến bảy lần, âu cũng là có lý vậy!”

Buổi cơm thân mật ấm cúng, bao nhiêu tâm tư ước vọng đều bộc bạch hết. Hai người ngồi trầm ngâm bên cữa sổ nhìn xuống dòng xe cộ rầm rập qua laị như mắc cửi. Bên kia đàng có chiếc tấp vào lề, bên này một chiếc xe hơi bóng loáng rẽ dòng xe chạy vào bãi đậu của nhà hàng. Đèn giao thông chuyển sang đỏ, cả dòng xe dừng laị ở vạch sơn trắng nhưng tiếng máy vẫn ầm ĩ, tay laí vẫn vịn chặt, tất cả đều hừng hực chực chờ đèn xanh để lao về phía trước.

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ât Lăng thành, 1/ 2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Doanh nhân Donald Trump đã khởi xướng trào lưu dân tuý và hai lần thắng cử tổng thống. Ngay khi xuất hiện lần đầu tiên trên chính trường để vận động tranh cử năm 2016, Trump không có tham vọng thu tóm quyền lãnh đạo Đảng Cộng hoà trong ý tưởng thù địch, mặc dù thể hiện nhiều quan điểm chống đối gay gắt. Ngược lại, ngày nay, "chủ thuyết Trump" chế ngự toàn diện mọi sinh hoạt của đất nước. Thực ra, khi nhìn lại hoạt động của Đảng trong thời hiện đại, đây là kết quả của một tiến trình dài nhằm tái định hình chiến lược bảo thủ mà Đảng đã đề ra vào những năm 1960.
“Tôi đã cố gắng rất nhiều để trở thành một di dân tốt của đất nước Hoa Kỳ. Tôi phục vụ trong quân đội. Tôi học cao học. Tôi làm việc cho chính phủ liên bang. Tôi luôn cố gắng làm tốt công việc của mình trong 15 năm qua. Nay, tôi, chúng tôi, đang hoang mang về những chính sách không rõ ràng, không biết từ ai. Thậm chí, sếp lớn nhất của cơ quan chúng tôi phải tổ chức cuộc họp để trấn an nhân viên về những email của OPM gửi ra gần đây kêu gọi chúng tôi nên tự động nghỉ việc để nhận tám tháng lương. Họ không khuyến khích chúng tôi trả lời những email như thế. Trên một diễn đàn của Fed, mọi người từ lo lắng, sợ hãi, cho đến bây giờ thì tất cả đều đồng ý sẽ chiến đấu đến cùng.”
Không ra tranh cử. Không được xác nhận chính thức. Cũng chẳng cầm một xu tiền lương từ chính phủ. Elon Musk, người giàu nhất thế giới, đã tuyên chiến với chính phủ liên bang Hoa Kỳ và, chỉ trong vài ngày, đã bắt đầu ra tay cắt giảm quy mô và ảnh hưởng của bộ máy chính quyền, đồng thời còn nắm được một số bí mật nhạy cảm nhất. Musk sử dụng mạng xã hội quyền lực của mình để định hướng dư luận, và không ngần ngại dọa dẫm rằng sẽ dùng khối tài sản khổng lồ của mình để hậu thuẫn cho đối thủ chính trị của bất kỳ ai dám chống đối.
Tổng Bí thư Tô Lâm hứa “Việt Nam sẽ học hỏi tối đa kinh nghiệm phát triển của Trung Quốc, đặc biệt là sự đổi mới lý luận và thực tiễn của Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới".
...Sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, Mỹ khởi xướng Kế Hoạch Marshall vào năm 1948 để giúp tái thiết kinh tế Châu Âu và ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Khi nhận thấy cần có một cơ quan phát triển phối hợp, Tổng thống John F. Kennedy đã ký lệnh hành pháp 10973 Foreign Assistance Act vào ngày 4/9/1961, và ký thành luật thành lập Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID) ngày 3/11, tập trung vào phát triển kinh tế và xã hội trong thời gian dài, thay vì chỉ viện trợ quân sự hoặc khẩn cấp. Cơ quan này được tạo ra để hợp nhất các nỗ lực viện trợ nước ngoài của Hoa Kỳ và thúc đẩy phát triển toàn cầu như một phần của chính sách đối ngoại quốc gia. Thời Chiến Tranh Lạnh, USAID đóng vai trò quan trọng trong việc ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản bằng cách cung cấp viện trợ cho các nước ở Châu Phi, Mỹ Latinh và Châu Á. USAID là nguồn là viện trợ chính cho các chương trình phát triển tập trung vào nông nghiệp, y tế, giáo dục và cơ sở hạ tầng. Cuộc Cách Mạng Xanh (Green Revolutio
Với mức áp thuế 10% lên hàng hóa Trung Quốc, liệu đây là những "đòn ngoại giao" như giới ủng hộ Donald Trump luôn bào chữa hay là sự thăm dò? Còn hiện nay, với các phát biểu cầu cạnh, một mức thuế "nhẹ nhàng" như vậy so với hai láng giềng đồng minh lâu đời Mexico và Canada, con đường "đánh Tàu" của Donald Trump trong nhiệm kỳ hai xem ra đã không như người Việt ủng hộ ông kỳ vọng.
Khi Sài Gòn thất thủ, cha của Bình Lý hòa cùng dòng người đi vào “đêm chôn dầu vượt biển.” để lại quê nhà người vợ và hai đứa con trai còn nhỏ. Sau gần 10 năm, cha và mẹ của anh đoàn tụ ở nước Mỹ. Bình chào đời trên xứ sở tự do, mang trên mình căn cứ người Mỹ gốc Việt thế hệ thứ hai. Đúng 50 năm của biến cố 30 Tháng Tư (1975 – 2025), chính anh và những người bạn trẻ khác trong nhóm Viet Place Collective, đã tranh đấu suốt hai năm để thuyết phục giới chức vùng DMV chuẩn thuận cho tên đường Saigon Blvd – Đại Lộ Sài Gòn hiện diện trên một đoạn đường Wilson Blvd thuộc Falls Church.
Mới đây một người bạn online gởi đến một video clip và bản chụp mấy trang trong cuốn Kỷ niệm sân khấu của MC Nguyễn Ngọc Ngạn, hỏi ý kiến tôi về cách ông này kiến giải thành ngữ “Phận con gái mười hai bến nước”. Trong clip -- cắt từ một sản phẩm Paris by Night -- ông Ngạn cho biết trong chương trình trước MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên hỏi ông ý nghĩa của thành ngữ “Phận con gái mười hai bến nước” và lúc đó ông “đoán” ra hai điều: về vần, từ “gái” liền vần với “mười hai” và, về nghĩa, “số 12 trùng với 12 tuổi Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.”
Ngay sau khi nhậm chức, tân Tổng thống Trump đã ký khoảng 100 sắc lệnh hành pháp để giải quyết nhiều vần đề cấp bách cho đất nước. Nhìn chung trong toàn cảnh, có nhiều nhận định tỏ ra dè dặt hơn khi cho rằng, một số sắc lệnh này có hiệu lực pháp lý tức thời, một số khác có lẽ chỉ là một màn trình diễn làm thoả lòng mong đợi của đa số cử tri và một số khác còn cần nhiều thời gian hơn nữa để cho các toà án tái thẩm nội dung. Tại sao các giải pháp này không hữu hiệu như Trump tuyên hứa với toàn dân? Sau đây là ba trường hợp điển hình để biện minh tại sao một kỷ nguyên hoàng kim chưa được khởi đầu...
Nhà nước CSVN đã có một cái nhìn bi quan về tình hình chống tham nhũng, lãng phí và tiêu cực khi bước vào năm 2025, một năm trước Đại hội đảng kỳ XIV để bầu Ban Chấp hành Trung ương nhiệm kỳ 2026-2030...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.