Hôm nay,  

Ngã ba Dầu Giây

21/09/201908:54:00(Xem: 7009)

 

Hồ Thanh Nhã
 

         Ngã ba Dầu Giây

 

Trở về thăm Dầu Giây

Một phần đời bỏ lại

Người xưa đâu chẳng thấy

Mịt mù như bóng mây

 

Mười lăm năm đi qua

Anh về như khách lạ

Ngỡ ngàng quanh phố xá

Hiu hắt làn gió xa

 

Đâu ai chờ anh về

Mười lăm năm vẫn thế

Ngôi giáo đường lặng lẽ

Hồi chuông dài lê thê

 

Dầu Giây đầu mùa mưa

Dấu giày vương đất đỏ

Ngọn thác gầm núi Nứa

Bông tre già lưa thưa

 

Ngã ba nầy mùa khô

Rừng cao su lá úa

Vườn chôm chôm chin rộ

Mái lá buồn xác xơ

 

Người đi người lại đi

Hai ngã đường thiên lý

Mới xa rời phố thị

Đã ngậm ngùi phân ly

 

Anh về đường Hai Mươi

Chắc còn ai đứng đợi ?

Con dốc dài ven suối

Đỉnh đèo Man-Đa-Gui

 

Em đi về hướng biển

Đường số Một trăng buông

Thuyền ra khơi khẳm chuyến

Gió mát bờ đại dương

 

Ta chia tay từ đây

Mũi  tàu xưa còn đấy

Đã mấy mùa cây trái

Nhớ quá ngã ba nầy !

 

Nghĩa địa buồn thê lương

Bao nhiêu người nằm xuống

Anh về cho dẫu muộn

Như lá rụng bên đường

 

Người nằm đây bao lâu

Lối xưa giờ mất dấu

Rêu xanh rờn bia mộ

Khói trầm bay đâu đâu…

 

       Hồ Thanh Nhã

                   

Quốc lộ 20 – hành lang của Tử thần

   
Trích : Bút ký chiến trường của
Kỵ Binh Vũ Đình Lưu – Thiết Đoàn 5 Kỵ Binh –Long Khánh.

  

…Đêm đó 13 tháng 4 năm 1975, ngã Ba Dầu Giây được phòng thủ bởi Tiểu đoàn 1/52 ( - ) bị Sư đoàn 6 Cộng sản Bắc Việt tràn ngập. Mất ngả Ba Dầu Giây, toàn bộ lực lượng Đặc nhiệm 52 còn lại như cá nằm trên thớt, tứ bề thọ địch. Trên Quốc lộ 20, địch đã tiếp cận đơn vị chúng tôi. Phía Nam, trên Quốc lộ 1 địch đã chiếm ấp Trần Hưng Đạo và giao tranh với chúng tôi trọn ngày hôm qua. Đêm nay lại mất Dầu Giây nữa ! Tình hình mặt trận chắc còn tệ hơn lực lượng Pháp đóng ở Điện Biên Phủ năm 1954.

Ngày 14 tháng 4  năm 1975, một ngày yên bình hiếm hoi. Sáng thức dậy tôi mới biết là mình còn sống. Tôi xin trực thăng tản thương. tiếp tế  xăng dầu, đạn dược, lương khô. Phát hết cho các chi đội, số còn dư chất hết trên xe M548 ( một loại xe tải chạy bằng xích ) và xe GMC. Tôi cho anh em binh sĩ kiểm tra, bảo trì xe sau 2 ngày vừa qua liên tục quần thảo với địch, sẳn sàng cho cuộc giao tranh mới. Buổi trưa tôi cùng các đơn vị trực thuộc có cuộc họp tại trung tâm  hành quân của lực lượng Đặc nhiệm 52 đóng tại sân banh ấp Nguyễn Thái Học –xã Dầu Giây –tỉnh Long Khánh, nằm cạnh Quốc lộ 20. Sau cuộc họp, tôi được biết tình hình vô cùng nguy ngập. Trên tấm bản đồ hành quân, nhiều ký hiệu màu đỏ chỉ lực lượng Cộng sản Bắc Việt đang bao vây chúng tôi gồm có : Sư đoàn 341, Sư đoàn 6, Trung đoàn 95 thuộc Sư đoàn 325 và 2 Trung đoàn địa phương 33 và 274. Trong khi đó thì lực lượng Đặc nhiệm 52 chỉ có Tiểu đoàn 1/52 kiệt sức vì thiệt hại nặng ( hơn 200 chết và bị thương ), Tiểu đoàn 3/52 trấn giữ đồi Móng Ngựa ( Tây Bắc ấp Nguyễn Thái Học ), 1 Trung đội Hỏa tiển Tow, Chi đoàn 2/5 Thiết kỵ, Đại đội 52 Trinh sát, Pháo binh, Công binh. So sánh tương quan lực lương thì phía Cộng sản Bắc Việt là 20, còn lực lượng ta chỉ có 1. Địch dùng lực lượng áp đảo nầy để xóa sổ lực lượng chúng tôi hầu mỡ đường cho đại binh chúng tiến đánh Sài Gòn. Trong những ngày kịch chiến vừa qua Pháo binh chỉ yểm trợ cầm chừng . Vì mặt trận ở Thị xã Xuân Lộc đang hồi quyết liệt nên các phi tuần oanh tạc đều tập trung vào đó. Đơn vị tiếp ứng là Lử Đoàn 3 Kỵ binh thì bị chận đứng ở ấp Hưng Nghĩa  2 ngày không tiến lên hướng Dầu Giây nổi. Trên Quốc lô 1, địch bao vây thị xã Xuân Lộc và khống chế một đoạn đường dài 20 km từ ngả ba Cua Heo ven  thị xã Xuân Lộc đến ấp Hưng Nghĩa thuộc xã Hưng Lộc. Còn phía Quốc lộ 20 thì địch quân đã chiếm toàn bộ tỉnh Lâm Đồng, chi khu Định Quán, Túc Trưng, Gia Kiệm. Lực lượng ta như một ốc đảo trong sa mạc, tứ bề thọ địch.

Ra khỏi phòng họp, tôi ngồi bệt trên một thân cây cao su ngả, lấy thuốc ra hút. Miệng cay xè, râu ria tua tủa, mắt đỏ ngầu vì mấy đêm không ngủ. Nhìn về phía chi đoàn, các binh sĩ tất bật lau chùi vũ khí, chuẩn bị cho trận kịch chiến sắp tới, biết chắc sẽ  xảy ra bất cứ lúc nào, đêm nay, ngày mai ? Cường độ trận đánh chắc sẽ vô cùng khốc liệt, ai còn, ai mất ? Đem thân làm lính kỵ binh thì ngày xưa lấy da ngựa bọc thây, còn ngày nay nguyện chết trong lòng  xe bọc thép. Bất giác tôi nhớ đến 4 câu thơ cổ của Vương Hàn trong bài Lương Châu Từ :

                  Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

                  Dục ẩm tì bà mã thượng thôi

                  Túy ngọa sa trường quân mặc tiếu

                  Cổ lai chinh chiến kỹ nhân hồi ?

(Bồ đào chén ngọc khuyên mời

Tiếng tì trên ngựa dục người ra đi

Sa trường nghiêng ngã cười chi  

Xưa nay chinh chiến mấy khi trở về ?)

Về lại xe, tôi họp các sĩ quan chi đội trưỡng phổ biến tình hình. Gương mặt mọi người nặng chĩu  nhưng không ai lộ vẻ hốt hoảng hoang mang. Phải chấp nhận đối mặt với mọi tình huống xấu nhất. Đêm đó toàn thể quân nhân từ kỵ binh, đến bộ binh, pháo binh. .từ cấp chỉ huy cao nhất đến anh tân binh vừa bổ sung tuần qua đều không ai ngủ được, căng mắt nhìn bóng đêm. Bóng dáng tử thần lảng vảng mọi nơi, từ trên không trung, từ hàng trăm thân cây cao su già mập mờ trong màn sương, từ những hàng cây rậm rạp ven suối Gia Nhan... Nhưng thật bất ngờ. .là đêm đó địch không tấn công.

Nhưng lại đánh vào sáng sớm ngày hôm sau, lúc 6 giờ sáng  ngày 15 tháng 4 năm 1975. Ngày  dài nhất đã đến. Mới rạng sáng đồi Móng Ngựa – vị trí đóng quân dã chiến của Tiểu đoàn 3/52 hứng pháo, càng lúc càng dồn dập. Pháo 130 ly, hỏa tiển 122 ly, súng cối 82 ly từ nhiều hướng, nổ chụp trên đồi Móng Ngựa. Cả ngàn trái pháo trên vị trí chưa đầy 5 km vuông. Sau chừng 1 giờ mưa pháo, Trung đoàn 95 của Sư Đoàn 325 tấn công biển người vào vị trí phòng thủ của Tiểu đoàn 3/52 từ ven suối Gia Nhan. Các pháo đội của Tiểu đoàn 182 Pháo binh bắn tối đa từ căn cứ ấp Nguyễn Thái Học. Nhưng không bao lâu chính vị trí pháo binh nầy cũng bị đè bẹp bởi mưa pháo 130 ly và hỏa tiển 122 ly, hết phương yểm trợ cho Tiểu đoàn 3/52 nữa. Tới trưa sau hơn 4 giờ dằng co từng mét đất, đồi Móng Ngựa bị tràn ngập. Những lời yêu cầu tuyệt vọng của 2 Đại đội trưỡng của Tiểu đoàn 3/52 là Trung úy Nguyễn Thanh Trừng và Trung úy Mai Mạnh Liêu mà tôi nghe được qua hệ thống truyền tin của lực lượng Đặc Nhiệm 52, xin pháo binh dập nát đồi Móng Ngựa, cứ bắn trên đầu họ vì họ đã bị tràn ngập. Lời yêu cầu đó lập đi lập lại vài lần rồi tắt hẳn. Tôi ứa nước mắt khi nghe những lời yêu cầu nầy. Thật là bi hùng, mã thượng như một bản anh hùng ca ! Các cao điểm bảo vệ Bộ chỉ huy Chiến đoàn 52 đã hoàn toàn bị địch khống chế. Tới 4 giờ chiều ban chỉ huy Tiểu đoàn 3/52 len lỏi địa thế rậm rạp, rút được về bố trí tại phía Tây  quốc lộ 20, gần ấp Nguyễn Thái Học.

Mất đồi Móng Ngựa, căn cứ Chiến đoàn bị pháo liên tục. Mặt khác Sư đoàn 6 Bắc Việt bắt đầu tấn công Chiến đoàn từ hướng Nam và từ đồi Móng Ngựa mà họ vừa chiếm được. Bắt đầu 1 giờ chiều, căn cứ nằm trong biển lửa, hàng ngàn loạt pháo đủ loại dội lên đầu chúng tôi. Khoảng 2 giờ chiều thì hầm của Bộ chỉ huy chiến đoàn hứng hàng chục quả đạn pháo 130 ly chính  xác nên sụp đổ. Như một trận đại hồng thủy đổ ập xuống Bộ chỉ huy căn cứ. Tôi đứng trong xe thấy toàn bộ nhân viên của Bộ chỉ huy chạy  băng qua bên kia Quốc lộ 20 vào vườn cao su. Và tiếp theo, địch bắt đầu tấn công chúng tôi dưới ánh nắng gay gắt. Địch bò sau hàng trăm gốc cao su già, len lỏi từ bờ suối chạy lên. Sau hàng chục quả mìn Claymore được kích hỏa nổ vang trời, và tiếp theo là tiếng nổ của 4 khẩu đại bác của chi đội chiến xa M41, 20 khẩu đại liên 50, 40 khẩu đại liên 30, 3 khẩu súng cối 81 ly, 3 khẩu đại bác 106 ly không giật và hàng trăm vũ khí cá nhân M79, M16 của bộ binh đồng loạt khai hỏa vang cả góc trời chiến địa. Phía bên kia, từng lớp, từng lớp người như những con thiêu thân lao lên và ngã gục. Cơn cuồng phong dử dội không quật nổi tinh thần quyết chiến của con cháu thánh Gióng. Giữa cơn hổn độn âm thanh súng đạn của ta và địch, tôi nhận được báo cáo là 1 chiến xa M41, 1 xe M113 bị bắn cháy và 1 xe M113 bị đứt xích vì đạn B40. Tuyến 1 của Đại đội trinh sát 52 bị cày nát. Phía sau xe chỉ huy của tôi, chiếc M548 và chiếc xe tải GMC chở đạn bị pháo trúng bốc cháy. Rất may là chiều hôm trước các xe nầy đã tiếp tế nhiên liệu và đạn dược cho tất cả các xe trong chi đoàn. Nếu không thì với 5 ngàn lít xăng và cả tấn đạn dược nổ sẽ hỏa thiêu xe M113 của tôi và các xe kế cận. Trong lúc vạn tử nhất sanh đó, thiếu tá Trước, tiểu đoàn 182 pháo binh, mặt mày đen sạm vì khói súng, đã cố gắng kéo 2 khẩu đại bác 105 ly còn lại ra sát phòng tuyến, trực xạ vào địch quân.

Tình thế cực kỳ hiểm nghèo, tôi buộc lòng phải liên lạc với Đại tá Ngô Kỳ Dũng , chiến đoàn trưỡng để xin lịnh rút lui. Nguy ngập quá ! Trước sau gì cũng bể tuyến vì lực lượng địch quá đông và hung hản. Lúc đó đại úy Mừng – đại đội trưỡng 52 trinh sát leo lên xe tôi và bảo : “ Lưu ơi ! rút lui mầy ơi ! “. Tôi vói tay bịt miệng anh ta và nói : “ Tao đang liên lạc với 18 đây, im chút coi ! “. Tôi bảo đại úy Mừng cho anh em lên xe gấp, kể cả các anh bị thương và tử thương đều được đưa lên xe càng nhanh càng tốt. . Rồi cho lịnh rút lui qua bên kia Quốc lộ 20 , vào sâu trong vườn cao su. Đoạn hậu là 3 chiến xa 41 và 2 chi đội thiết kỵ và phá hủy 2 xe M113 bất khiển dụng.

May mắn làm sao, chi đoàn và đại đội trinh sát  rút lui an toàn. Vừa vào sâu được trong vườn cao su phía Tây bên kia Quốc lộ 20, bố trí xong tôi liên lạc với đại tá Dũng. Ông đến và lên xe tôi. Nếu không nhờ cặp lon đại tá trên bâu áo, tôi đã không nhận ra ông. Ngay trước mắt tôi, cả thân thể, quần áo ông nhuộm đỏ màu đất và đen màu thuốc súng, chỉ có đôi mắt là sáng quắt, đầy nghị lực. Ngay lập tức tôi cũng nhận ra quần áo, hình dáng mình cũng không khác ông và đại úy Mừng. Chúng tôi trao đổi nhau chừng 10 phút thì ngoài đường dầu, dân chạy loạn, báo là có 1 đoàn chiến xa địch đang chạy xuống từ Gia Kiệm. Tiếp liền theo đó là 1 M113  bị đại bác 75 ly không giật bắn trúng. Đến nay tôi còn nhớ mãi hình ảnh anh lính tài xế tên Nghiêm đã khôn ngoan, dũng cảm đã lái chiếc xe đó ra khỏi đội hình, chạy lẹ ra Quốc lộ 20 một khoảng xa. Tới đó anh liền nhảy ra khỏi xe, thoát thân bằng cửa tài xế. Vừa chạy ra khỏi xe chừng 1 trăm mét thì chiếc M113 bật cháy ngùn ngụt.

Chưa bao giờ tôi có cảm giác vừa buồn vừa đau khổ như lúc nầy, miệng khô đắng, mắt cay xè. Chỉ trong 12 ngày, chi đoàn tôi đã mất 8 xe M113 và 1 xe M41, chỉ còn lại 15 xe. Địch quân nhất quyết xóa sổ chúng tôi. Hướng Đông nơi chúng tôi vừa lui quân, địch đã lố nhố xuất hiện. Hướng Tây vườn cao su, tức hướng ấp Bàu Hàm nhìn bằng mắt cũng thấy địch chạy lúp xúp. Hướng Bắc, tức hướng Gia Kiệm địch bắt đầu tấn công mạnh. Hướng Nam, tức hướng xã Dầu Giây súng nổ như bắp rang. Tứ bề thọ địch  ! Nếu còn chần chờ không quyết định nhanh, chúng tôi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Địch đã bịt kín mọi sinh lộ. Nhìn qua đại tá Dũng, tôi đọc được trong ánh mắt của ông. Chúng tôi gần như cùng nói một lúc : “ Mỡ đường máu ! “. Tôi vội vả ra lịnh cho bộ binh lên xe, ai gần xe nào lên xe đó. Chúng tôi quyết định mỡ đường máu về phía Tây vườn cao su hướng về ấp Bàu Hàm, một ấp nhỏ của người Nùng chuyên sống về nghề làm rẫy hoa màu, cách ngã ba Dầu Giây 7 km về hướng Tây Bắc . Dựa vào hỏa lực mạnh , di chuyển nhanh, chúng tôi xuyên phá vòng vây. Ba chiếc chiến xa M41 dẫn đầu, các xe M113 bố trí trái phải, rồi cùng tiến về phía trước với đội hình quả trám. Cũng may là vườn cao su còn non nên các chiến xa dễ dàng cán rạp, đè bẹp hầm hố địch. Tất cả các loại súng liên tiếp nhả đạn, đại bác 76 ly của chiến xa hạ thấp nòng, bắn trước đầu xe bằng đạn nổ, xới tung từng hầm hố. Hàng chục khẩu đại liên 50, đại liên 30, hàng trăm súng M16, M79 thi nhau bắn xối xả về phía trước, phía hông xe để địch không ngóc đầu lên bắn B40 và đại bác 75 ly được. Địch quân chống trả mãnh liệt nhưng thiết giáp càn qua đầu chúng mà tiến , khiến chúng bung ra khỏi chốt chạy tán loạn và bị bắn hạ. May mắn thay là chi đoàn tôi có 2 hạ sĩ quan trưỡng xa và 2 tài xế là người địa phương, trước làm rẫy ở ấp Bàu Hàm. Họ đóng góp quan trọng vào việc dẫn đoàn quân thoát nhanh và chính xác ra khỏi vòng vây của địch. Vừa di chuyển vừa bắn. Không biết bao nhiêu trở ngại gặp phải : suối sâu, đá to, gốc cao su lớn vừa cưa, chưa mụt lổm chổm, dễ dàng làm trật xích chiến xa. Mà bị trật xích trong tình huống hiểm nghèo nầy thì kể như chạm mặt với tử thần. Hỏa lực địch chống trả mạnh mẻ nhất là trong bề dày 500 mét đầu, tới gần bờ suối Bàu Hàm thì áp lực nhẹ dần.

Sau hơn 1 giờ hành quân vượt thoát thì lực lượng chúng tôi bắt tay được với chi đoàn 1/18 thiết kỵ do đại úy Hồ Trọng Hiếu, bạn cùng khóa với tôi làm chi đoàn trưỡng, thuộc Lữ đoàn 3 kỵ binh. Đến gần ấp Bàu Hàm, chúng tôi bố trí phòng thủ trong một khu rừng chồi thưa thớt. Xa xa về hướng ấp Nguyễn Thái Học , lửa còn cháy đỏ cả vòm trời. Lúc đó là 8 giờ tối ngày 15 tháng 4 năm 1975, một ngày dài nhất trong cuộc đời binh nghiệp của tôi. Trên bầu trời hàng chục ánh hỏa châu treo lơ lửng cộng với khói và những áng mây trôi bàng bạc. Tất cả quyện vào nhau tạo thành một thứ ánh sáng vàng vọt, buồn phiền ….

        Kỵ binh Vũ Đình Lưu.

        Chi Đoàn trưỡng chi đoàn 2/5 thiết kỵ.

        Thiết Đoàn 5 Kỵ Binh –Long Khánh.

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.