Hôm nay,  

Lời Tựa

13/11/201900:00:00(Xem: 3985)

Dòng đời như giòng sông vẫn miên man trôi, mặc cho bao sóng gió hay bão giông, tuy có lúc dữ dội qua ghềnh thác, có lúc êm đềm trôi xuôi. Những con đò vẫn ngày đêm dọc ngang trên sông, có lúc cắm sào nằm êm ả dưới gốc cây già bên bến nước. Dòng nước cuốn trôi tất cả, nước trôi đi như có mất bao giờ, ra biển cả rồi laị quay về nguồn. Chỉ tội những chiếc lá, những bơ vơ giữa giòng, khi thì giạt bên này, khi thì kẹt bên kia hoặc chìm xuống đáy sông. Những chiếc lá hoàn toàn bị đưa đẩy bởi giòng chảy, bởi con nước xuống- lên, bởi gió vật vờ ờ ỡm…

 Con người ta cũng thế, cứ sanh- tử, tử - sanh bất tận; từng đời vật vờ theo giòng chảy của thời gian. Sanh- lão- bệnh - tử là cái vòng quay miên viễn không ngừng. Đôi lúc gã du tử tự hỏi lòng: Mình sanh từ đâu? chết đi về đâu? Mình cứ mãi sanh- tử thế này sao? hoặc giả: Mình đến thế giới này để làm gì? Không lẽ cứ sanh ra lớn lên, rồi nhọc nhằn mưu sinh, rồi quanh quẩn với ngũ dục để rồi chết?  ý nghĩa của cuộc đời chỉ bấy nhiêu vậy sao? Và bao nhiêu câu hỏi không lời đáp vẫn đeo bám theo tháng ngày.

 Thế rồi một hôm gã du tử quay về nguồn cội, rong chơi với trăng nước, trời mây… ấy mà lòng dạ laị thấy thênh thang vô cùng. Gã du tử quay về học Phật, tự nhiên bao bận lòng, bao bụi bặm tự dưng rơi rụng tự bao giờ. Nhớ xưa  đọc thơ Phạm thiên Thư có gã lên động hoa vàng ngủ say, lòng hâm mộ biết bao. Dưới gầm trời này còn có động hoa vàng nhưng tiếc thay không mấy người biết, không mấy ai chịu tìm về để đánh giấc ngủ an nhiên, tự taị. Một giấc ngủ như con trẻ tâm còn thanh tịnh chưa vướng chút ưu phiền.

 Trấn Phù Dung có thật hay không có thật nó chẳng phải là vấn đề, nói như nhà thiền ta hãy lìa xa “ Tứ cú bách phi” bận tâm chi có hay không, chẳng phải có chẳng phải không có, chẳng phải chẳng có chẳng phải chẳng không… Phù Dung trấn vẫn tồn taị hay không tồn taị nhưng nó đã cho đời một câu chuyện, một giấc mơ, một lối đi về. Gã du tử của trấn tìm về nguồn cội để làm gì? để từ đó dần dần buông bớt chấp, xả bớt ngũ dục, không còn quá vướng bận bên này bên kia. Phù Dung trấn vẫn mơ màng như giòng sông giữa trưa hè nắng hạ, vẫn êm đềm trôi xuôi giữa mùa xuân.

 Người đâu, ta đâu?

 Nhặt cánh hoa đào

 Mai về bên ấy

 Một trời trắng mây

 (thơ- TLTP)

 Gã du tử rong chơi giữa đời, dù mưu sinh vất vả nhưng không vì vậy mà thui chột đi lòng lân mẫn với người, không vì vậy mà chai sạn với cảm xúc trong đời. Gã du tử vẫn mê “Mắt biếc má đào”, vẫn nhớ “Gót son vóc hạc hình hài”… Nhưng không vì vậy mà đắm chìm hay đọa lạc ấy cũng nhờ “Quay về nguốn cội”, quay về với Phật pháp

 Em về vàng hạ hoa dương

 Ngẩn ngơ ở giữa con đường bướm hoa

 ( Thơ – TLTP)

 Thế đấy! một chút ngẩn ngơ thôi vì đời vẫn đẹp dù rằng đời là khổ, những phút giây hiện tiền hoa bướm nhưng không lạc nữa bao giờ, ấy chính là “ Hiện xứ lạc trú vậy!

 Đạo Phật đồng hành với dân tộc cũng đã hơn hai ngàn năm rồi, những hình ảnh ông Bụt, những câu tục ngữ, ca dao như: “Gieo gió gặt bão”, “Ở hiền gặp lành”, “Thờ cha kính mẹ”… ít nhiều chứa đựng Phật pháp. Phật pháp không chỉ là những bộ kinh cao siêu, những giáo lý quá siêu đẳng như: Tánh Không, Bát Nhã… làm sao người bình dân hiểu nổi! Phật pháp trong đời thường thông qua những câu chuyện, những việc làm, lời nói đơn giản nhưng đầy ý nghĩa như cha mẹ khuyên con lễ phép hiếu thảo với ông bà. Ông bà dạy cháu ăn chay, phóng sanh, thương yêu loài vật, gìn giữ môi trường… Hoặc giả khuyên bảo con cháu không rượu chè, không gian dối, không trộm cắp… cũng đều là Phật pháp cả! Phật pháp bất ly thế gian pháp kia mà!

 Mùa hạ trấn Hoa Mộc Lan xanh biếc, lòng mơ tưởng về Phu Dung trấn xa xôi ngoài vạn dặm, nhớ về nguồn cội, ông bà, cha mẹ, nhớ những kỷ niệm xưa. Gã du tử viết những giòng chữ này xin kính cẩn dâng lên hai đáng sinh thành. Công ơn sinh thành dưỡng dục như trời biển, công ơn cha mẹ là một trong tứ trọng ân mà người con, người Phật tử phải luôn luôn ghi nhớ!

 Thân này từ giọt máu đào

 Thần này cha mẹ truyền trao nên người

 (Giữa Con Đường  Với Vết Trầm, thơ TLTP)

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất lăng thành mùa hạ, 7/2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đạo đức của thị trường không phải kinh doanh lương thiện mà chính ở chổ đầu tư khôn ngoan và chính chắn sẽ được thị trường tưởng thưởng, bằng ngược lại liều lỉnh hay lảng phí sẽ bị đào thải. Bàn tay vô hình thường xuyên tẩy sạch các sai lầm thì thị trường mới sinh hoạt tự do và lành mạnh. Sách báo kinh tế Hoa Kỳ lại nhắc đến “moral hazard” hay là rủi ro đạo đức. Giống như cháu hư tại bà tức có can thiệp từ bên ngoài - thường là do bàn tay hữu hình của nhà nước – dung dưỡng bao che khiến thị trường trở nên ỷ lại không cải sửa thói hư tật xấu. Thị trường không tự sửa sai sẽ có ngày vấp ngã giết chết nền kinh tế.
“Các ‘đại gia’ đó đã trở về Việt Nam từ thập niên 1990 khi đất nước bắt đầu mở cửa để đổi mới. Họ đầu tư chủ yếu vào bất động sản và xây dựng quan hệ là hai thứ tài sản có lợi nhất trong thời quá độ. Với túi tiền và kinh nghiệm tham nhũng ở Liên Xô và Đông Âu cũ, họ là những người cơ hội (như ‘carpetbaggers’) đặc trưng của thời kỳ tích tụ tư bản hoang dã.
Chuyện thứ nhì vui, tràn đầy hạnh phúc. Đoàn lính đang diễn hành, sắp tới khán đài. Bổng một anh lính trẻ, tân binh của Trường Võ bị, đưa tay ra hiệu vào nhóm người đừng trên lề đường coi lễ. Một cô đầm, xiêm y tươm tất, vội tiến ra tới gần anh lính. Anh lính liền bước ra khỏi hàng, quì xuống, móc túi lấy ra chiếc nhẫn đính hôn, đeo vào ngón tay áp út của cô đầm. Họ đứng dậy, dĩ nhiên là ôm nhau hôn tuy còn luật ngăn cách vì dịch vũ hán! Cấm hôn!
Theo bản tin đăng trên trang mạng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Ngoại Trưởng Blinken đã tái cam kết sự ủng hộ của Hoa Kỳ với khối ASEAN, xây dựng mối quan hệ chiến lược dựa trên nhân quyền và các quyền tự do phổ quát, sự thịnh vượng kinh tế và dựa theo lợi ích người dân. Ông cũng cam kết là Hoa Kỳ sẽ tiếp tục giúp đỡ các quốc gia trong khu vực chống lại đại dịch Covid-19 qua các chương trình viện trợ của Mỹ.
Khi Tổng thống Mỹ Joe Biden và Tổng thống Nga Vladimir Putin tổ chức hội nghị thượng đỉnh đầu tiên tại Geneva vào tháng trước, vũ khí mạng đóng vai trò lớn hơn trong chương trình nghị sự so với loại vũ khí hạt nhân. Rõ ràng thế giới đã thay đổi kể từ Chiến tranh Lạnh, nhưng Biden đã hoàn thành điều gì, nếu có?
Hoa Kỳ đang rút quân khỏi Afghanistan, dự định sẽ đưa hết binh lính ra khỏi vùng đất này vào cuối tháng Tám, sau 20 năm can thiệp quân sự và giúp xây dựng quốc gia. Quan ngại là quân Taliban chống đối chính phủ đang chiếm đất giành dân tại nhiều nơi và đã kiểm soát được nhiều quận. Hình ảnh sụp đổ của Việt Nam Cộng hoà năm 1975 đang được nhiều giới chức và truyền thông Mỹ nhắc lại và đặt câu hỏi là chuyện gì sẽ xảy ra nếu Taliban chiếm được Thủ đô Kabul.
Như vậy, những ai trong đảng CSVN đang hô hoán rằng “thực hành tập trung dân chủ trong đảng để lan tỏa ra toàn xã hội” là hoang tưởng, mị dân. Hãy lấy bằng chứng vài việc để xem dân đã có dân chủ chưa, như: Quyền tự do Tín ngưỡng và hoạt động Tôn giáo bi kiểm soát; Tự do tư tưởng, ngôn luận và báo chí bị phủ nhận; Người dân không có quyền ra báo.
Điều quan trọng đáng lưu ý là với Rashford và Sancho, hai cầu thủ dự bị vào sân thay người của Anh đã không thành công vì "yếu thần kinh". Ác mộng của người Anh trong loạt sút luân lưu bước sang một chương mới. "Tam sư (Anh Quốc)" thất bại trận chung kết trong "vụ Lotterie (Xổ số) 11 mét và qua đó bỏ lỡ danh hiệu vô địch châu Âu! Thật là cay đắng vô cùng cho đội tuyển Anh !. Ý đọat ngôi Vô Địch Túc Cầu Châu Âu lần thứ hai kể từ năm 1968. Đội tuyển Anh trải qua một "trận chung kết chấn động" trên sân nhà của họ, điều mà đội Southgate sẽ phải chịu đựng trong một thời gian dài.!
Thách thức của Tàu ngày nay đối với thế giới, nhứt là Âu châu và Huê kỳ, không chỉ là ý thức hệ, mà còn là kinh tế và công nghệ cao. Vậy các nước Dân chủ chấp nhận lệ thuộc Tàu vì tiền hay phải liên kết ngăn chận? Ông Tổng thống Joe Biden của Huê kỳ tuyên bố sẽ tổ chức một Diễn Đàn Dân chủ vào cuối năm để chống Tàu bành trướng!
Với tuổi già ở Mỹ với thế hệ thứ ba, ông bà mong muốn cháu nội, cháu ngoại nói được, viết được tiếng Việt là là tiếng mẹ đẻ là niềm vui trong gia đình. Vì vậy nơi nào có nơi dạy tiếng Việt cho con em, phụ huynh như tìm được cái phao để tuổi thơ tìm về cội nguồn. Đối với ông bà, khi các cháu nói “thưa ông, thưa bà, chào ông, chào bà…” nghe rất thân thương và mát lòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.