Hôm nay,  

THẾ À

04/12/201915:58:00(Xem: 7864)

 

Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng:

- Tu hú chứ tu gì mầy!

Nó muốn buông, muốn quên đi nhưng câu nói cứ nhói. Nó bèn đứng dậy bước ra vườn đi loanh quanh với những suy tư lởn vởn trong đầu: “ Mình học Phật đã lâu vậy mà chỉ một câu nói đủ làm xáo trộn tâm tư, xem ra ngươi quá yếu kém!”. Nó vẫn từng bước đạp trên lá vàng xào xạc trong vườn.  Nó laị nhớ lời nói của Phật sống Tây Tạng Dalai lama: “Đừng để thái độ xấu của kẻ khác phá vỡ sự an lạc trong tâm hồn mình”… Hồi sau nó cảm thấy lòng đã vơi nhiều, hình như đã có sự lắng đọng trong tâm nó. Nó và anh nó hay xung khắc nhau. Mẹ nó nói:

- Hai thằng cứ như cái dùi với cái mõ.

Láng giềng thì bảo:

- Anh em nhà nó cứ như là mặt trăng với mặt trời!

Ba mẹ nó cũng phiền hà không ít nhưng vẫn chứng nào tật ấy, gặp nhau là cự cãi, có lần giận nhau và từ nhau không nhìn mặt. Nó buồn, anh nó cũng buồn nhưng không hiểu sao cứ gặp là gây. Nó nhiều lần sám hối nhưng sám hối xong vẫn tái phạm. Nó  suy tư về lời dạy của thầy:

- Oán thì nên gỡ đừng nên kết, bây giờ chỉ là chút oán nhưng mai này sẽ trở thành thù hận! 

Nó nghĩ mình là Phật tử, học Phật đã lâu, nghe bao nhiêu pháp, đọc bao nhiêu kinh sách ấy vậy mà chút việc này không gỡ được thì nói gì đến chuyện khác. Người ngoài nhìn vào thì họ sẽ bảo mình chỉ là kẻ có vỏ mà không có lòng thì cũng chẳng oan tí nào. Sau nhiều  lần do dự lần khan, một hôm nó quyết định hành. Nó hít một hơi sâu, chế ngự cảm xúc đến gần anh nó nói:

- Chiều nay mời anh đi bar chơi được không?

Anh nó ngẩng lên  trố mắt nhìn nó như một người từ hành tinh khác đến, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và vẻ thăm dò, khoảng lát sau rồi mới đáp cụt lủn:

- Ừ! Đi thì đi.

Quán bar chiều  chưa tới giờ cao điểm nên khá vắng,  nó và anh nó ngồi cái bàn nhìn ra hồ bơi thật đẹp. Hai anh em cũng im lặng nhâm nhi từng tí, ai cũng trầm ngâm theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, thỉnh thoảng cụng ly một cái”keng” nhẹ rồi laị im vắng…Nó lên tiếng:

- Anh em mình cứ cự hoài, ba mẹ buồn, láng giềng cũng nói ra nói vào… Không lẽ mình cứ kéo dài như thế này sao?

Anh nó vẫn yên lặng, nó giữ hơi thở thật nhẹ tiếp:

- Em học Phật, kinh sách và thầy dạy: “ Nhân duyên trùng trùng vô tận, không ai biết được,  chỉ những vị chứng thánh quả trở lên thì mới biết được. Anh em mình cũng có thể kiếp quá khứ  có nhiều xich mích nên kiếp này cứ gây gỗ hoài. Thầy còn dạy: “ Một chút oán kiếp này nếu không gỡ thì có thể thành đaị oán ở kiếp sau”. Anh em mình vốn cùng cha mẹ sanh ra  không lẽ cứ để cho cha mẹ buồn hoài vậy sao?

Bây giờ anh nó ngẩng lên nhìn nó rồi hoỉ:

- Vậy ý  em tính sao?

Nó nắm lấy bàn tay anh nó thật chặt:

- Anh biết phải làm sao mà!

Anh nó cố kìm cảm xúc không để lộ, bèn noí:

- Để anh tính tiền  hôm nay!

Nó vẫn giữ bàn tay anh nó mà anh nó cũng không rút về:

- Anh hiểu em,  anh em mình cần phải thay đổi!

- Em mời anh ly này, em cũng hứa sẽ thay đổi!

Chưa bao giờ mà nó thấy hạnh phúc như hôm nay, nó nhìn anh nó như chưa từng nhìn qua. Những ngày xưa thấy ổng sao khó ưa, sao dễ ghét quá ấy vậy mà sao giờ thấy ổng cũng hiền , cũng dễ thương đấy chứ! những ngày xưa thấy ổng sao mà ba trợn, ích kỷ ấy vậy mà hôm nay sao thấy ổng cũng tử tế đấy chứ! Nó nhớ câu chuyện ngày xưa có người mất búa , ông ấy nghi ngờ thằng bé hàng xóm lấy trôm nên thấy moị cử chỉ của thằng bé đều là hành vi ăn trộm; cho đến khi ông ta tìm ra búa thì ông laị thấy thằng bé này chẳng có hành vi nào giống kẻ trộm cả. Nó tự nhủ thầm: “ thì ra mình cũng giống cái lão già mất búa kia” nên bất giác cười tủm tỉm. Anh nó ngạc nhiên hỏi:

- Em cười gì vậy?

Nó bèn thuật laị hết cho anh nó nghe, anh nó cưởi to:

- Thì ra anh cũng vậy!

Những ngày sau đó ba mẹ nó lấy làm lạ lắm, nhiều lúc hai người định hỏi nhưng rồi laị thôi nhưng nó nhận thấy nét vui vẻ trên gương mặt của ba mẹ. Nó biết ba mẹ đang quan sát anh và nó, rồi cả những nhà láng giềng cũng  cảm thấy là lạ khi nhìn thấy anh  và nó không giống như họ thấy trước kia. Có người chận nó laị hỏi:

- Hai anh em bay đã làm hòa với nhau rồi hả?

Nó cười gỉa lả :

- Ủa! đánh nhau hồi nào mà hoà?

- Đừng xạo mấy! mới hôm nào còn như mặt trăng với mặt trời mà giờ làm bộ.

Nó cười to, bắt chước  một vị thiền sư trong giai thoaị bèn trả lời:

- Thế à!

 

TIỂU LỤC THẦN PHONG

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sáng ngày 2 tháng 11/2020, Pháp tụu trường trở lại sau 2 tuần nghỉ lễ «Các Thánh» (La Toussaint). Năm nay, báo chí nói đúng tên ngày lễ 1/11 là «Lễ Toussaint», không nói tránh đi như mấy năm trước là lễ «Mùa Thu» để không gợi lên ý nghĩa tôn giáo cho vui lòng cộng đồng Hồi Giáo ở Pháp.
Đối với người chiến thắng cuộc bầu cử, giây phút chiến thắng mang đến niềm vui không kể xiết và sự tung hô, vỗ tay, vui cười, ôm nhau và rượu để ăn mừng giải thưởng lớn nhất trong chính trị.Điều này thì không dành cho người thất cử, là người cuối cùng phải chấp nhận trách nhiệm đối với sự thất bại.Trong cuốn sách của tôi “The Art of the Political Putdown,” tôi kể câu chuyện về Thomas Dewey, ứng cử biên tổng thống Đảng Cộng Hòa vào năm 1948, là người được cho là sẽ thắng cuộc bầu cử -- chỉ thua cho đương kim Tổng Thống Harry S. Truman.Vào đêm bầu cử, theo câu chuyện, Dewey, thống đốc của tiểu bang New York, hỏi phu nhân rằng, “Cảm giác thế nào khi ngủ với tổng thống Hoa Kỳ?”“Rất vinh hạnh,” bà vợ trả lời, “và rất thành thực, anh yêu, em đang mong chờ điều đó.”Nhưng Truman đã chiến thắng cuộc bầu cử. Ngày hôm sau tại bữa ăn sang, như câu chuyện kể tiếp, vợ của Dewey nói rằng, “Hãy cho em biết, Tom, em sẽ đến Bạch Ốc hay là Harry sẽ đến đây tối nay?”
Cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ ngày 3/11/2020 đã khép lại, nhưng nước Mỹ sẽ đi về đâu trong 4 năm tới là câu hỏi ai cũng muốn biết, bất kể dương kim Tổng thống Donald Trump tái đắc cử hay Tổng thống mới Joe Biden lên cầm quyền.
Bây giờ là 1:30 sáng của ngày 4 tháng 11, kết quả bầu cử tổng thống Mỹ cho nhiệm kỳ 2021-2025, đang biểu hiện những dấu hiệu lạ thường chưa từng có trong lich sử bầu cử tổng thống Mỹ.
Cách đây 10 năm, trên báo chí GS Peter Turchin đã nhìn thấy trước, năm 2020 sẽ là đỉnh cao của bạo lực tại Mỹ và Tây Âu, được đánh dấu bằng những sự tàn sát tập thể tại các đám đông trong các thành phố, bạo lực trên đường phố và trong gia đình, gia tăng mạnh mẽ, tất cả được gọi là những khủng bố nội địa.
Làm nghề truyền thông có nhiều cơ hội để được quen và phỏng vấn người giỏi ở khắp nơi trên thế giới. Tôi đọc nhiều bài của linh mục Anthony Đào Quang Chính nhiều năm qua nhưng chưa có cơ hội được gặp.
Đôi khi, tôi cảm thấy hơi buồn rầu (cùng với đôi chút tủi thân) khi chợt nhớ ra rằng mình chưa bao giờ có dịp được đi khắp hết quê hương. Tôi chưa được đặt chân đến cố đô Huế hay thủ đô Hà Nội một lần nào cả.
Vài hôm nữa chúng ta sẽ biết ai làm tổng thống Hoa Kỳ cho nhiệm kỳ 2021-2025. Hy vọng thế. Nếu đêm 3/11 mà kết quả không là đất lở thì sẽ có tranh tụng trước toà như kỳ bầu cử năm 2000, với tiểu bang Florida phải đếm phiếu lại và mấy tuần sau mới có kết quả, bằng một phán quyết của Tối cao Pháp viện.
Cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ năm 2020 giữa đương kim tổng thống Trump đảng Cộng Hòa và ứng cử viên cựu phó tổng thống Biden đảng Dân Chủ diễn ra gây cấn. Mặc dù ngày bầu cử là Thứ Ba 3 -11- 2020 nhưng tính đến Thứ Bảy 31-10-2020 thì đã có 91 triệu người đi bầu sớm bằng thư và đến phòng phiếu.
Khi nhìn theo hướng tiến của nhân đạo - đường sống, đời sống người, đã là người thì phải sống như vậy - thay vì chạy theo cảm tính đám đông (cuồng này cuồng nọ) thì mới ‘giải mã’ được những gì xảy ra trên thế giới hoặc những nghịch lý đang diễn ra ngay tại nước Mỹ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.