Hôm nay,  

Sông Có Khúc, Người Có Lúc

10/09/202016:09:00(Xem: 3378)

Nhiều người hỏi tôi: trong các nghề: dạy học, làm báo, làm thương mại, bà thích nghề nào nhất?

  Tôi trả lời ngay không một chút do dự:

- Dạy học và làm báo.

  - Tại sao?

- Học trò rất dễ thương, những con mắt ngơ ngác như con nai vàng không biết nói dối, nói láo. Cười là cười thật, khóc là khóc thật. Khi còn là sinh viên, tôi đi kèm trẻ em tại nhà. Tôi dạy các em rất nhỏ. Buổi chiều vào nhà tôi học, buổi tối ở lại nhà ba má tôi. Sau này lớn lên, đến Sài Gòn học, tôi dạy cho các con của chị Mỹ Linh, vô địch bóng bàn Á Châu. Tôi dạy các em ở một phòng nhỏ, bên ngoài là trung tâm bóng bàn, thiên hạ đến chơi bóng bàn hàng ngày. Các em rất dễ thương, khỏe mạnh, năng động. Lúc nào dạy cho các em xong, các em đặt nhiều câu hỏi hóc búa, như:                                                         

- Cô giáo là tuyển thủ bóng bàn, sao không là học trò của má em?

- Vì cô là học trò của bác Lê Văn Tám, thân phụ của vô địch bóng bàn Lê Văn Tiết, mà báo chí Pháp nói miệng còn hôi sữa. Lúc đó, Lê Văn Tiết 17 tuổi, đã chiếm giải thưởng vô địch bóng bàn Âu Châu. Một người đâu thể là học trò của 2 trung tâm bóng bàn?

Học trò của tôi dễ thương lắm. Những đứa trẻ năng động không thể nào mập mạp, chậm chạp, vì chúng chạy nhảy suốt ngày, làm việc hoài thì không thể mập. Tôi thích những đứa trẻ thông minh. Nhiều cha mẹ thấy con của mình nghịch ngợm, thì hay than, tôi thấy chúng nó có khỏe thì mới nghịch, các cháu nghịch thì mừng chứ sao lại than. Nếu không nghịch thì bệnh phải đi bác sĩ, vậy thì con của mình nghịch, mình phải mừng chứ, thay vì phải đưa con đi bác sĩ thì khổ lắm?

Dạy học vui lắm, những đứa trẻ thông minh, nghịch ngợm. Tôi kèm trẻ em, tôi thích trẻ thơ, trẻ thơ vô tư nghịch ngợm. Trẻ em là tuổi thơ của tôi. Ngày nhỏ, tôi cũng nghịch như học trò của tôi, cho nên tôi thương học trò nghịch ngợm của tôi. Học trò của tôi nhiều lắm. Tôi kèm trẻ ở nhà tôi, ở nhà ba má tôi. Tôi dạy học rồi ở trường công, trường tư. 

Tuổi trẻ của tôi gắn liền với học trò. Và sau này, tôi làm phóng viên chiến trường, thì tôi lại gắn liền với chiến trường, với những chiến sĩ hào hùng của quân lực Việt Nam Cộng Hòa suốt 4 vùng chiến thuật. Tôi cũng ảnh hưởng nhiều đến tôn giáo. Tôi có niềm tin tôn giáo tuyệt đối, nên lúc nào cũng lạc quan, sống an nhiên, sống thong dong với mọi biến cố, với số phận khắc nghiệt của đất nước.

  Với chiến tranh ngoài chiến trường, đối diện với tử thần, những tử thần chỉ thấp thoáng đằng trước mặt như máy bay L.19, máy bay bị bắn nhưng chưa trúng đạn (nếu máy bay bị trúng đạn, giờ này chắc đã đầu thai kiếp khác?). 

Bây giờ già rồi, nghĩ lại thấy mình ngu ngu làm sao đó. Không thể tưởng tượng được, đời sống đang an vui, dạy học rất bình yên. Sống với học trò vui lắm. Thế mà xin nghỉ, xin ra chiến trường. Du học về nhiều việc, nếu muốn làm công chức không khó, vậy mà xin ra chiến trường, bay vào lửa đạn, để tìm cái gì? Để tìm sự hào hùng của các chiến sĩ QLVNCH?

Học trò của tôi dễ thương lắm. Thầy trò gặp lại ở xứ người, vui ơi là vui. Học trò ẵm cháu nội, cháu ngoại đến thăm cô giáo. Học trò mời cô giáo về nhà ăn, đánh ping-pong và kể chuyện ngày xưa, người còn người mất, kể lại các thầy cô giáo trường cũ, kể lại chuyện học trò, v.v... Những kỷ niệm đẹp làm ấm lòng thầy trò. Học trò ngày xưa rất có tình nghĩa. Lưu vong xứ người, học trò vẫn gửi quà về giúp cho cô giáo, thầy giáo còn ở lại VN. Tình nghĩa tuyệt vời này làm ấm lòng người không được may mắn, còn sống dưới chế độ Cộng Sản.

Sang Mỹ, tôi tiếp tục làm cô giáo, làm Staff Write của báo Hornet. Mùa hè, trường giới thiệu đi dạy học. Học trò cũng nghịch ghê lắm. Buổi trưa, nhà trường phát cho mỗi em một hộp cơm, gồm có sữa, sandwish và trái cây. Giờ trưa, các cô giáo đứng quây quần dưới bóng mát của sân trường để bàn chuyện học trò. Tôi nhìn thấy một em gái đứng gần tôi, ốm nhom. Nhìn môi em, tôi không thấy dấu hiệu gì em vừa ăn xong, vì môi của em không bóng như những em vừa ăn xong. Tôi hỏi em:

- Em ăn chưa?

Nhìn mắt của em, em có vẻ bối rối. Một em khác cũng đang đứng gần tôi, mắt nhìn vào thùng rác, mắt chớp chớp, tôi biết em này muốn thông báo với tôi việc gì đó. Tôi đến thùng rác, thì ra nhiều hộp cơm chưa mở nắp đã bị bỏ trong thùng rác.

Tôi hỏi các em:

- Ai? Ai đã quăng thức ăn vào thùng rác? Các em có biết giờ này hàng tỷ người trên thế giới đi ngủ với cái bụng đói không?

Tôi uất ức nên tiếng nói to hơn bình thường, vì các em quá nghịch. Khi tiếng nói của tôi phát ra rất to, các em chạy mất tiêu, không đứng gần các cô giáo nữa. 38 năm về trước, trường không có camera giăng khắp nơi như bây giờ, nếu có thì tức khắc nhìn vào màn ảnh computer, tôi nhận ra em nào nghịch ngay tức khắc.

Ông bà mình thường nói: "Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò". Học trò nghịch là lẽ đương nhiên. Ngày xưa, tôi là học trò, tôi cũng nghịch như thế. Kể về chuyện học trò hay kể về chuyện lính, và những tình thơ mộng của lính, không bao giờ kể hết. Người thật, việc thật, vừa cảm động, vừa bi thương. Trái tim có lý lẽ của nó, không ai phán đoán được tại sao mình thương người này và có thể chết vì người đó?

Ngày xưa, tôi được may mắn làm việc với những tờ báo lớn. Trước năm 1975 với Báo Công Luận, do 2 Thượng Nghị sĩ Trần Văn Đôn và nghị sĩ Trung tướng Tôn Thất Đính làm chủ báo. Sau này, tôi cộng tác với báo Hòa Bình do linh mục Trần Du, lam chủ nhiệm, ngài cũng là giáo sư đại chủng viện ở Sài Gòn. Do đó, tôi được quen với các Đức giám mục, linh mục, dì phước, thầy sáu v.v. Và từ đó, tôi được quen các lãnh đạo các tôn giáo, cho nên tôi có niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo. Máy bay nghiêng nghiêng, lượn qua lượn lại theo làn đạn, tôi cầu nguyện, thuyền sắp chìm trên đường vượt biên, tôi cầu nguyện.Và tôi cầu nguyện hàng ngày, tôi tin sự mầu nhiệm của sự cầu nguyện. Cầu nguyện cho lòng mình bình yên, cầu nguyện để được Thượng Đế ban phúc lành, và cứu giúp.

Không phải tôi chỉ cầu nguyện cho chính mình, cho gia đình mình, mà còn cho người thân của mình, cho những người vừa mất, cho những người nằm trong bệnh viện. Tôi cũng cầu nguyện, nếu mình hết số thì Thượng Đế cho mình ra đi một cách bình yên, thanh thản, không đau đớn, không nuối tiếc. Tôi thăm viện dưỡng lão và nhà thương rất nhiều trong mấy chục năm nay. Đa số bệnh nhân nằm ở viện dưỡng lão, đau đớn từng ngày, từng giờ, chết không được, mà sống cũng không xong, cứ nằm trên giường từ ngày này đến ngày khác, tội lắm. Có người được phước ngủ rồi đi luôn, không lăn lộn, không đau đớn lúc sắp lìa đời.

Đời đẹp lắm nếu mình yêu đời, yêu người, sống vui vẻ, khỏe. mạnh, sống yêu người, yêu đời mà sống, có niềm tin tôn giáo mà sống, thì đời đẹp lắm.

Mong mọi người sống vui, sống hạnh phúc, sống được yêu và yêu thương mọi người.

 

Orange County, 09/10/2020

KIỀU MỸ DUYÊN

 

([email protected])

 

 

Những trẻ em ở viện mồ côi Mehico 01/2020 Những trẻ em ở viện mồ côi Mehico 01/2020

 

20200910_131005.jpg

Lớp học ngoài trời cho những trẻ mồ côi ở Thủ Đức,Việt Nam

 

 

20200910_130938.jpg

Lớp học ngoài trời cho những trẻ mồ côi ở Thủ Đức,Việt Nam

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.