Hôm nay,  

Chúc May Mắn!

11/01/202109:28:00(Xem: 6734)

Bạn đã đến Washington D.C. để tham gia cuộc bạo loạn tại Quốc Hội, đã xông vào tòa quốc hội hay chỉ đơn giản là vượt qua các rào chắn không được phép bước sang hay leo lên bậc thềm tòa quốc hội, nay có thể đang ở nhà và nghĩ rằng mình đã thoát tội. Có phải vậy không?

Nếu bạn là một trong những người như vậy và thầm nghĩ rằng trong hàng ngàn người đó, mình chỉ là hạt cát mà giới chức trách sẽ không tìm ra được, không biết mình là ai. Nếu vậy bạn đã nhầm, như bạn đã nhầm trong suốt bốn năm qua. Chúc bạn may mắn!

Bạn đã có mở điện thoại để livestream, đăng hình lên facebook hay chuyển hình về khoe khoang cùng bạn bè? Nếu có thì các thiết bị viễn thông cung cấp và phát sóng tại ngay khu vực được bảo vệ an ninh này đã làm công việc của chúng, ngay cả khi bạn không làm những việc trên nó vẫn biết những ai đã nối sóng trong khu vực. Chúc bạn may mắn!

Nếu bạn không quay phim, đăng hình như kể  trên và còn hy vọng rằng giới chức trách sẽ không thể nào tìm ra mình thì bạn có biết rằng, có hàng trăm máy thu hình độ nét cao và có thể phóng ảnh cận cảnh từng khuôn mặt để giúp giới chức trách nhận dạng những kẻ đi vào khu vực cấm này. Họ có hệ thống nhận dạng khuôn mặt tân tiến để phân tích và xác định danh tính. Chúc bạn may mắn!

Những công sở liên bang làm điều này không phải để theo dõi, thu hình chống lại bạn, chống lại người dân Mỹ. Họ làm điều này để chống lại nguy cơ khủng bố. Và những kẻ tham gia cuộc bạo loạn trong tuần qua như bạn bị xem là những kẻ khủng bố nội địa. Chúc bạn may mắn!

Bạn đến D.C. bằng phi cơ, bằng các chuyến xe bus, bạn ở các khách sạn, bạn xài thẻ tín dụng nơi đây..., muốn tìm ra bạn ắt không khó gì. Chúc bạn may mắn!

Phụ tá Bộ Tư Pháp Kenneth Kohl tuyên bố hôm cuối tuần rằng, đây là nhiệm vụ hàng đầu của Bộ Tư Pháp với hàng trăm nhân viên công lực và công tố viên tại ba trung tâm chỉ huy đang cật lực tham gia chiến dịch này để sớm mang những kẻ khủng bố này ra vành móng ngựa. Chúc bạn may mắn! (“This investigation has the highest priority of the Department of Justice. We have literally hundreds of prosecutors and agents working from three command centers on what is really a 24-hour a day operation. It is active, it is fluid, it is evolving,” - Principal Assistant U.S. Attorney Kenneth C. Kohl of Washington)

Trưởng văn phòng FBI tại Washington DC. nói rằng, bởi vì bạn đã rời khỏi vùng D.C. thì cứ chờ giới chức trách gõ cửa nếu họ phát hiện bạn đã tham gia các hành động phi pháp này chứ không cần sang lại DC làm gì. Chúc bạn may mắn! (“Just because you’ve left the D.C. region, you can still expect a knock on the door if we find out you were part of criminal activity in the Capitol.” - FBI Washington Field Office chief Steven M. D’Antuono).

Thượng Nghị Sĩ Mark Warner, người sẽ nắm chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Tình Báo Thượng Viện đã yêu cầu tất cả các hãng cung cấp dịch vụ viễn thông và mạng xã hội như AT&T, T-Mobile, Verizon, Facebook, Twitter... lưu trữ và cung cấp tất cả tin nhắn, hình ảnh, dữ liệu liên quan, được những người trong khu vực này đăng tải bởi nơi đây hiện nay đã bị xem là một "hiện trường tội phạm". Việc xóa bỏ hay đóng tài khoản  của mình chỉ có giá trị với đại chúng chứ không phải với giới chức trách. Chúc bạn may mắn!

Mà nghĩ cho cùng thì bạn không cần lời chúc may mắn phải không? Và tôi không can dự vào điều tệ hại nhất xảy ra cho bạn. Bởi công lý và luật pháp sẽ thực hiện nhiệm vụ của họ và không dung thứ cho những kẻ khủng bố, những kẻ phá hoại quốc gia này. Chính bạn đã chọn lựa và đến lúc phải trả giá.

Tôi không chúc bạn may mắn lúc này nữa vì như vậy là dối lòng mình. Nhưng nếu bạn sớm nhận được một bản án thích đáng thì hãy đăng hình selfie từ trại tù, tôi lại vẫn vào chúc bạn may mắn. Bởi tôi là người yêu thích sự an bình và công lý ngang nhau.

Nhã Duy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
Ca sĩ Tina Turner, có lẽ ai cũng biết nhưng quá trình tìm đến đạo Phật, trở thành Phật tử và sự tinh tấn của cô ta chắc không nhiều người biết. Giáo lý đạo Phật đã vực dậy đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp của cô ta từ hố thẳm đau khổ, thất vọng.
Một nhân vật còn sống sót sau thảm họa Lò sát sinh (Holocaust) và từng đoạt giải Nobel Hòa bình, Elie Wiesel, nói: "Sự đối nghịch của tình thương không phải là sự ghét bỏ, mà là sự dửng dưng. Sự dửng dưng khiến đối tượng thành vắng bóng, vô hình…"
Tháng 10/1954, ông Trần Văn Hương được bổ nhiệm làm Đô Trưởng thủ đô Sài Gòn nhưng chỉ được vài tháng ông xin từ chức không cho biết lý do. Ngày 26/4/1960, ông Hương cùng 17 nhân sĩ quốc gia thành lập nhóm Tự Do Tiến Bộ, tổ chức họp báo công bố một bản tuyên cáo tại khách sạn Caravelle. Nội dung Bản Tuyên Cáo rất ôn hòa chỉ yêu cầu Tổng thống Ngô Đình Diệm mở rộng chính quyền để các nhà trí thức có thể hợp tác với chính phủ nếu được yêu cầu. Ngày 11/11/1960, ông Hương ký tên ủng hộ cuộc đảo chánh do Đại tá Nguyễn Chánh Thi khởi xướng, ông bị bắt trong tù ông có viết một tập thơ lấy tên là “Lao trung lãnh vận” (Những vần thơ lạnh lẽo ở trong tù).
Làm người, không có gì hào sảng hơn, là được sinh tử với những gì mình hằng mong sinh tử cùng. Làm phóng viên, không có gì cảm hứng hơn là được thành nhân chứng của những nhân chứng và sự kiện. Cả hai nguyện ước, đời và nghề, đã làm nên một miền hoa cỏ có tên gọi là Kiều Mỹ Duyên.
Bạn có bao giờ ôm giấc mơ đặt chân lên cát nóng sa mạc và đứng đối mặt cùng một Kim Tự Tháp vĩ đại, khi học sử về Ai Cập Cổ Đại ngày còn bé thơ chưa? Bạn có từng ước ao được thấy bức tượng Nhân Sư tận mắt hơn là xem hình ảnh trên mạng hay phim ảnh không?
Với phần lớn dân Việt tị nạn vẫn còn sống sót từ thế kỷ qua thì quên vẫn thường dễ chịu hơn là nhớ, kể cả những kẻ đang cầm quyền ở đất nước này. Những dịch vụ “bán bãi thu vàng” của người vuợt biên, tuy có mang lại lợi nhuận không nhỏ nhưng lại không phải là kỳ tích kinh tế để họ có thể tự hào. Đó là lý do mà nhà nước hiện hành vận động mọi phương thức ngoại giao để yêu cầu các nước Á Châu “đục bỏ bỏ những bia tưởng niệm thuyền nhân.” Chối bỏ quá khứ, tuy thế, không phải là phương cách tích cực để tiếp cận với hiện tại hay hướng đến tương lai. Vết thương của những thuyền nhân vào cuối thế kỷ hai mươi vẫn chưa kịp khép thì đầu thế kỷ này lại phát sinh ra những thuyền nhân mới. Tuy có tên gọi là nouveaux boat people nhưng họ không di tản bằng đường thủy.
Diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ là hàng loạt các vi phạm nhân quyền đang diễn ra đã được thực hiện bởi chính quyền TQ chống lại người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm dân tộc và tôn giáo thiểu số trong và chunh quanh Vùng Tự Trị Duy Ngô Nhĩ ở tỉnh Tân Cương (XUAR) của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, theo bản tin “Uighurs: 'Credible Case' China Carrying Out Genocide” được đăng trên BBC News tiếng Anh vào ngày 8 tháng 2 năm 2021.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.