Hôm nay,  

Thiên An Môn Việt Nam

21/07/200700:00:00(Xem: 11610)

Sau 28 ngày màn trời chiếu đất, đói khát, bệnh hoạn, những người dân cùng khổ rủ nhau lên trước tòa nhà gọi là Quốc Hội của thành phố mang tên Hồ Chí Minh để xin cứu xét về ruộng vườn đất đai bị cướp đoạt, đã bị càn quét khỏi nơi tụ họp.
Chỉ vài trăm dân đói, trong tay không tấc sắt, bụng thiếu hạt cơm mà nhà nước phải vận dụng đến hơn 300 bộ đội trang bị súng ngắn súng dài và những chiến xa rầm rập trên quốc lộ 1A, tiến về thành phố! Sao nhà nước phí phạm thế!" Vài ông công an có súng ngắn mà được lệnh bóp cò thì đám dân đói cũng tan hàng, cần chi quân đội, xe tăng, thiết giáp như tiến vào Irap vậy"

Thế là, sau 28 ngày lăn lóc đói khát, dân kêu oan được nhà nước vừa xịt khói cay, hụ còi inh ỏi uy hiếp, vừa hốt lên xe chở súc vật. Theo lời những người chứng kiến thì cứ 3, 4 công an mới quăng được một cụ già lên xe! Sao lạ thế" Sao nhà nước phí phạm nhân lực thế" Những ông công an đó có bao giờ thử bế cha bế mẹ của mình lên không" Một người cũng dư sức làm được việc này, phải không" Vậy thì, khi phải chuẩn bị 3, 4 người khiêng một người, chắc các ông công an trừ hao sức kháng cự. Tại sao những người dân cùng khổ đó phải kháng cự" Cả nước, và có thể cả thế giới có câu trả lời rồi, chỉ riêng chính quyền CSVN là không chấp nhận câu trả lời đó mà thôi. Điều này cũng dễ hiểu vì kẻ cướp, sau khi đã cướp được của rồi, làm sao có chuyện dễ dàng chấp nhận trả lại khổ chủ"!

Dân kêu oan đã bị hốt lên xe, mang đi trước sự chứng kiến của dân trong thành phố. Chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi được lệnh, bộ đội và công an đã quét sạch đám dân trong những tiếng kêu khóc rất chua chát và buồn cười: “Ông Nguyễn Tấn Dũng ơi, cứu dân! Ông Nguyễn Minh Triết ơi, cứu dân! Bác Hồ ơi, cứu dân!....” Chỉ người dân Việt Nam, ở những phút cực kỳ nguy khốn mới có thể vẫn duy trì tinh thần hài hước đến thê!

Cũng cảnh dân phản đối chính quyền ngay trung tâm thủ đô. Cũng cảnh quân đội và xe tăng đến đàn áp, nhưng sự việc ở Việt Nam đêm 18 tháng 7 năm 2007, khác với đêm 4 tháng 6 năm 1989 tại quảng trường Thiên-An-Môn, Trung Quốc. Tại Thiên-An-Môn, sau khi càn quét sinh viên biểu tình, chính quyền phải dùng vòi rồng để rửa sạch máu trên mặt đường! Ở Việt Nam, sau khi hốt hết dân kêu oan lên xe, người ta chỉ cần dăm người phu quét đường tới dọn, như dọn rác mà thôi.

Có phước đức không, khi máu Việt không đổ như máu Tầu"
Thời điểm 1975 trong khi ở Cam Bốt, máu của khoảng hai triệu người tràn trên những “Cánh Đồng Chết” dưới tay Khờ-Me Đỏ thì ở Việt Nam, máu của quân, dân, cán chính VNCH cũng đâu có đổ! Vì những người thua trận không bị tắm máu mà chỉ bị PHƠI XƯƠNG!!!

Phải một thời gian sau đó, những nạn nhân của CSVN và toàn thế giới mới nhìn rõ sự thâm độc tận cùng của hành xử PHƠI XƯƠNG. Nạn nhân không được chết ngay mà phải vắt những giọt máu cuối cùng đề sản xuất cho kẻ cầm quyền thu lợi. Rồi, cùng với từng giọt mồ hôi tuôn ra, nạn nhân được chết dần, chết mòn trong tù đầy và tra tấn.

Trở lại cảnh CSVN vừa hốt dân kêu oan lên xe bít bùng, chở đi.


Đi đâu"""

Chở về nguyên quán"

Với cái “căn cước mới” là dân kêu oan, họ có được yên ổn ở nguyên quán hay không"



Chở vào nhà tù"

Nhốt ở đâu" Bao giờ xử" Người tù Nguyễn Văn Lý nổi tiếng khắp thế giới mà khi ra tòa còn bị bịt miệng thì người dân kêu oan vô danh tiểu tốt vào tù chờ …. chết thôi ư"

Có vị nào tìm được câu trả lời không"

Có vị nào ngậm ngùi khi liên tưởng đến cuộc tranh đấu bất bạo động của nhân dân Ba Lan, hơn ba thập niên trước hay không"

Cuộc tranh đấu đó không chỉ bền bỉ, quyết tâm mà còn rất cần ĐOÀN KẾT, CAN TRƯỜNG VÀ TRÍ TUỆ. Nhìn lại những trang sử ấy, chúng ta thấy Walesa, lãnh tụ công nhân đầy sáng suốt và dũng cảm, chúng ta thấy thành phần phong trào sinh viên đầy trí tuệ, chúng ta thấy sự nhất trí đoàn kết của các nghiệp đoàn công nhân.

Có những đoạn sử đáng ghi nhận như khi công nhân xưởng đóng tầu Gdansk đạt được thắng lợi sau ba ngày thương thuyết nghẹt thở, Walesa vừa tuyên bố chấm dứt đình công thì nhận được tin các công nhân của xưởng Gdynia vẫn đang tranh đấu. Thế là toàn thế công nhân xưởng Gdansk trở lại đình công với thái độ quyết liệt hơn trong mục tiêu “ Nguyện vọng của công nhân xưởng Gdynia cũng phải được cứu xét”.

Cũng trong giai đoạn đó, trước sức mạnh bất bạo động của các nghiệp đoàn, Cộng Sản Ba-Lan chưa dám thẳng tay đàn áp sinh viên đang hợp tác tranh đấu với Nghiệp Đoàn Công Nhân, nhưng chúng đi dò tìm các lãnh tụ Sinh Viên để thủ tiêu. Cộng Sản xứ nào cũng thành thạo việc này. Và ngày 5 tháng 7 năm 1977 người ta thấy nơi góc cầu thang dẫn lên chung cư khu trung lưu, xác một thanh niên trẻ bị đập vỡ sọ. Đó là Stanislaw Pyjas, sinh viên ban triết, trường đại học Kralow.
Sự căm phẫn của dân chúng bùng lên như lửa rơm mùa hạ. Ngay đêm đó, khi bóng tối vừa phủ xuống thành phố Kralow thì 5000 sinh viên đã lặng lẽ xuống đường. Mỗi người một cây nến trên tay, họ im lặng đi trong thành phố. Lạ thay, họ đi qua nhà nào thì mọi người trong nhà đó mở cửa, nhập cuộc ! không ai còn sợ sệt gì nữa! Phút chốc, cả thành phố di động ngoài đường với rừng nến lung linh!

Hình ảnh cực kỳ bi tráng này làm rợn tóc gáy cả Diêm Vương nên Cộng Sản Ba Lan mới bó tay.

Đây chính là sức mạnh của sự ĐOÀN KẾT NHẤT TRÍ.
Bạo quyền có thể giết một người, mười người, trăm người …. Nhưng chúng có thể, trong cùng một lúc, giết trọn một tỉnh, hai tỉnh, ba tỉnh ….. hay không"
Với kỹ thuật tin học hiện nay, điều này có lẽ hơi khó, trừ khi chúng giết dân xong rồi bế quan tỏa cảng, nội bất xuất ngoại bất nhập, tôi không chơi với ai nên cũng không cần ai chơi với tôi!!!

Nhìn lại kinh ngiệm lịch sử thế giới để ngậm ngùi rằng, đồng bào Việt Nam tuy đang bị CSVN cướp đoạt, đầy đọa nhưng hoàn cảnh, của cải bị cướp nhiều ít khác nhau nên chưa đoàn kết nhất trí. Những người bị cướp sạch sành sanh đang là vật hy sinh, trong khi, những người còn chút đỉnh, sợ hãi đứng nhìn trong hy vọng không tham gia với những người hết “sạch sành sanh” thì “chút đỉnh” này may ra giữ được!

Xin hãy nhìn sang bất cứ nước Cộng-Sản nào còn sót lại trên thế giới để thấy người dân xứ ấy sống ra sao so với những đất nước tự do.
Nguyễn Bỉ Ngạn

Tham khảo:
Political Opposition in Poland 1954-1977, tác giả Peter Reina.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.