Hôm nay,  

Báo Ân Còn Đợi Vu Lan Về?

13/08/200800:00:00(Xem: 4516)
Sau một đêm dài vùi mình trong chăn ấm với cơn sốt làm mê man, con choàng mở mắt nhìn tia sáng đầu ngày đang xuyên qua khung cửa sổ, mới hay lần gặp Mẹ đêm qua chỉ là cơn huyễn mộng.

Con vẫn hằng đêm về thăm Mẹ

Giật mình, con mới biết chiêm bao!

(Chiêm bao-thơ Vân Phong)

Sáng nay con lại đến chùa dưới tiết trời se lạnh lúc chớm thu. Tìm một góc ngồi trong chánh điện vẫn còn lưa thưa người, nhìn lên bức tôn tượng của đức từ phụ Thích Ca, con thấy lòng mình ấm lại. Dòng người tiếp tục bước vào cho kịp giờ thuyết giảng cuả TT Trí Thành. Đó đây những tà áo dài duyên dáng đang lễ Phật. Những đứa bé chạy đùa vô tư giữa khoảng trống chánh điện. Các cụ già đã sẵn sàng trong chiếc áo lam, bước chân run rẩy phải nương tựa vào sức trẻ đỡ nâng. Trên bàn pháp thoại ai đó đã chuẩn bị sẵn một bình hoa tuơi. Hai hoa hồng trắng thấp cao thẳng đứng, thấp hơn là một hoa hồng đỏ thắm. Xung quanh được điểm những lá xanh tươi cùng một chùm hoa nhỏ màu tím. Có ai hiểu được ẩn ý của người kết tạo nên bình hoa ấy hay không" Phút chốc chánh điện không còn chỗ trống, người người ngồi san sát nhau như muốn chia nhau hơi ấm của tình thương. Chỉ có tình thương mới làm cho con người ta vui sống. Tình thương yêu thì có nhiều nhưng không có thứ tình nào cao cả như tình Mẹ dành cho con. Tình Mẹ là thứ tình th
iêng liêng, bao la, cao rộng, một thứ tình vô biên, bất diệt của muôn loài. Dù có theo tôn giáo nào đi nữa, dù có là Phật tử hay không thì mỗi mỗi chúng ta vẫn không thể nào từ chối rằng mình có Mẹ.

“Thánh tăng Mục Kiền Liên dù đã chứng đắc thần thông, là một trong những bậc thượng thủ của tăng đoàn thời Phật, vẫn có phút chạnh lòng thương nghĩ đến Mẹ hiền, để rồi từ đó, mở ra một huyền thoại,, một bài học lịch sử, một câu chuyện thần kỳ cảm động, đẹp suốt ngàn năm sau. Câu chuyện của Thánh Tăng Mục Kiền Liên một mặt noi gương hiếu của những người con đối với cha mẹ, mặt khác, cũng nói đến lòng hiếu của người tăng sĩ. “Cát ái từ sở thân” không có nghĩa là cắt bỏ đi lòng hiếu và sự thương tưởng đến cha mẹ nhiều đời. Tăng sĩ Phật giáo, đối với phụ mẫu thì báo trả thâm ân sinh dưỡng bằng khuyến hóa và dẫn đạo tinh thần; đối với Thầy-Tổ thì đền đáp ân đức tiếp độ bằng cách nỗ lực tu học, chí cầu giác ngộ, phát thệ hoằng pháp lợi sinh”.

Ý nghĩa của mùa vu Lan báo hiếu có thể được hiểu như thế trong thời pháp thoại của TT Trí Thành.

Ba hồi chuông trống bát nhã vang lên, đạo tràng yên lặng chắp tay cung thỉnh chư Tôn Đức Tăng Ni quang lâm chánh điện để chứng minh cho buổi lễ vu Lan đầy cảm động sẽ được bắt đầu.

Phút mặc niệm để tưởng nhớ công ơn Thầy Tổ đã một đời hy hiến cho đạo pháp, nhớ ơn những anh hùng đã ngã xuống vì hai chữ tự-do đã phải bỏ mình nơi biển cả rừng sâu. Với một tấm lòng luôn nhớ đến những trọng ân, với một cảm xúc sâu xa và trải rộng, không có gì phải nói thêm về những tâm nguyện của TT Tâm Hòa, mà hãy lắng nghe để tự mình cảm nhận, cùng chia sẻ với Thầy qua bài diễn văn với giọng đọc rõ ràng, bằng niềm tin vững chắc:

"…Phật giáo có cả một hệ giáo lý dành cho nhân thừa, bao gồm mọi phương thức tu tập cũng như những sinh hoạt thường nhật phù hợp với chánh đạo. Hệ giáo lý này do đức Phật tùy thuận căn cơ chúng sinh mà thiết lập, nhằm giáo dục những người cư sĩ tại gia, còn ràng buộc gia đình. Do khía cạnh tại gia đó, nền giáo lý này từ nhân đến quả đều hướng về đời sống con người ở thế gian làm cứu cánh. Đó không phải là nền giáo lý mang lại giải thoát rốt ráo nhưng lại là nền tảng cho tiến trình tu tập dẫn đến giác ngộ tối hậu. Trong nền giáo lý nhân thừa ấy, có một giáo lý gọi là Báo Hiếu. Thoạt nghe qua, người ta có thể nói rằng giáo lý ấy ở đâu cũng có, đạo nào cũng có; nhưng kỳ thực, phương cách báo hiếu cũng như đối tượng báo hiếu của Phật giáo vô cùng sâu xa và rộng lớn: từ một đơn vị nhỏ của gia đình là cha mẹ ruột, có thể mở rộng đến vô tận thời gian và vô tận không gian.

Về phương thức báo hiếu, Phật giáo không chỉ giáo dục người con việc chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ về mặt vật chất mà còn đặt nặng về mặt tinh thần. Ngay ở phương diện tinh thần, cũng không chỉ giới hạn trong việc làm vui lòng, hãnh diện cha mẹ bằng những thành tựu cá nhân hay thành tựu của gia đình tộc họ, mà còn nhấn mạnh về việc phải làm sao để cha mẹ có được chánh kiến, hiểu được nhân quả, biết tu tập và gieo trồng thiện nghiệp, sống an vui trong đời hiện tại, không bị đọa lạc trầm luân ở những đời sống tương lai.

Về đối tượng báo hiếu, người con Phật không chỉ giới hạn tình thương yêu và hiếu cảm của mình đối với cha mẹ hiện tiền mà còn nhớ nghĩ và thương tưởng đến cha mẹ của nhiều đời kiếp. Hình ảnh đức Phật lạy đống xương khô trong kinh Báo Phụ Mẫu Trọng Ân là một nghĩa cử cao đẹp, cảm động, nhắc nhở chúng ta rằng cha mẹ không phải chỉ có cha mẹ hiện tiền mà còn có trong đời quá khứ và trong đời tương lai; cha mẹ cũng không phải chỉ ở riêng đất nước này, địa phương nọ, mà có thể ở khắp nơi, ở quốc gia này hay quốc gia khác, ở thế giới này hay thế giới khác. Ý niệm này dẫn đến hệ luận rằng "tất cả chúng sanh là cha mẹ." Từ chỗ này, giáo lý nhân thừa bắt đầu bước chân vào Bồ tát thừa, làm nền tảng cho Phật thừa mai sau.

Khi người con Phật nhìn đâu cũng thấy cha mẹ mình thì thế giới bắt đầu đổi thay. Chúng ta có thể áp dụng giáo lý báo hiếu đến với tất cả mọi người. Chúng ta có thể nhớ ơn, đền đáp và phụng dưỡng tất cả chúng sanh, vì tất cả chúng sanh đều đã từng là cha mẹ của chúng ta qua nhiều đời kiếp quá khứ và sẽ là cha mẹ của chúng ta trong nhiều đời kiếp tương lai. Ai ai cũng mang tâm niệm ấy, canh cánh trong lòng ước nguyện báo hiếu, đền ơn cha mẹ, thì  tham, sân, si sẽ giảm đi, và thế giới sẽ hòa bình…"

Quanh con có tiếng sụt sùi. Đạo tràng đang yên lặng bỗng chìm trong nước mắt. Hai Phật tử đại diện, xúc động bày tỏ lòng mình bằng những mỹ từ để tưởng nhớ về công ơn cao cả của hai đấng sinh thành. Nhưng con biết, thoát ra ngoài những ngôn từ giới hạn ấy là cả một tấm chân tình không biên giới mà chúng con dành cho Cha cho Mẹ. Mẹ vì ai mà tảo tần hôm sớm. Mẹ vì ai mà một nắng hai sương. Mẹ vì ai mà chịu những đau thưong. Để cuối cùng gởi thân nơi huyệt lạnh. Mẹ là người nâng đỡ con khi trượt ngã trên con đường danh lợi. Mẹ là nơi chốn quay về khi con bị đời ruồng bỏ đuổi xua. Mẹ sẽ luôn ôm ấp con vào lòng mỗi lúc con cô đơn buồn tủi. Mẹ là tất cả của đời con. Mẹ là vị Bồ Tát đầu tiên khi con vừa cất tiếng khóc chào đời. Mẹ là nải chuối buồng cau, Mẹ là dòng suối dịu hiền, Mẹ là ánh trăng dịu ngọt những đêm rằm...Còn Ba" Ba là gì giữa cuộc đời con và Mẹ"

“Và nếu người ta hỏi đâu là hình ảnh, là biểu tượng người cha trong Ngày Báo Hiếu, con sẽ nói nhỏ với họ rằng, khi mẹ là hoa hồng đỏ thắm thương yêu hay là hoa trắng thanh cao tỏa hương ở một cõi lạ nào khác thì ba vẫn luôn là lá, là cành, là cuống hoa nâng đỡ bước chân mẹ.

Sự có mặt của ba trên cuộc đời không phải là để góp hương góp sắc cho vườn hoa thương yêu, mà để bảo bọc, che chở và làm phát tiết những đóa hồng xinh đẹp trong vườn hoa thương yêu ấy. Nơi nào có mẹ thì nơi đó có ba, cũng như nơi nào có hoa thì nơi đó có lá vậy. Ba ẩn đàng sau, ba nép phía dưới, lặng lẽ, mờ nhạt, nhưng là tất cả tinh hoa tiếp sức cho nguồn hạnh phúc của mẹ, mà cũng là tất cả ý nghĩa cao đẹp cho mạch sống đời con...”

Không xúc động được không với những điều đẹp đẽ cao quý ấy" Không khóc được không khi quanh con tràn ngập một tình thương trọn vẹn"

“Một bông hồng cho em. Một bông hồng cho anh. Và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn Mẹ, đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn...” Đôi tay con lúng túng khi gỡ miếng băng dán trên đoá hồng để đính vào ngực áo. Nước mắt đã chảy thành dòng, nhạt nhòa mờ ảo. Thời gian không làm nhạt phai tình mẫu tử, thế nên tác phẩm của Thầy Nhất Hạnh viết đã gần nửa thế kỷ qua, càng làm cho những dòng nước mắt chảy nhanh hơn. Tiếng sụt sùi đè nén lúc nãy mặc nhiên biến thành những tiếng nấc ngon lành. Bên cạnh tiếng khóc vui sướng của những người con đang hãnh diện ép bên tim mình đoá hồng màu đỏ thắm, là những tiếng nức nở của biết bao đoá hồng trắng trên lòng ngực đang thổn thức. Và, con cũng nghe trong đám đông ấy có tiếng khóc buồn tủi vì không may mắn được Mẹ thương yêu như những người con hạnh phúc khác. Có cả tiếng khóc hối hận cho một lỗi lầm nào đó đã phạm phải với Cha với Mẹ, dù vô tình hay cố ý, dù đã được tấm lòng từ bi của Mẹ của Cha thứ tha...Cung bậc của tiếng khóc dâng trào hoà cùng âm huỏng của hai b
ản nhạc Vu lan sẽ là món quà ý nghĩa nhất mà đạo tràng hôm nay kính cẩn cúng dường các đấng sinh thành. Nước mắt rơi xuống giờ đây không chỉ cho riêng ai, mà khắp không gian hạn hẹp nơi bốn bức tường bỗng trở thành một khung trời cao rộng, để những giọt nước mắt ấy dù hạnh phúc hay khổ đau sẽ cùng hòa nhau xuôi về biển cả.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.

Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.

Mùa Vu Lan 2008, Diệu Trang.

(Pháp Vân, http://www.phapvan.ca)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngay tuần lễ trước Lễ Tạ Ơn, tại trung tâm thành phố Los Angeles diễn ra một sự kiện làm xúc động những người tham dự. Vào trưa ngày Chủ Nhật 16 tháng 11 năm 2025, 711 chiếc ghế trống, trên đó đặt một cành hoa hồng vàng, đã được sắp xếp ở khu vực trước văn phòng Sở Giao thông Vận tải California (Caltrans), tượng trưng cho 711 nạn nhân đã chết vì tai nạn xe cộ trong năm 2024 ở Quận Los Angeles. Gia đình của những nạn nhân đã trưng bày di ảnh, kỷ vật của người thân xung quanh những chiếc ghế. Khá nhiều nạn nhân là trẻ em.
Hằng năm, Ngày Tái Chế Toàn Nước Mỹ nhắc nhở mọi người rằng những hành động nhỏ như tái chế một lon nước ngọt, hay ủ phân từ vỏ táo có thể tạo nên tác động lớn cho hành tinh và cho các thế hệ tương lai.
Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt (VHM) trân trọng thông báo cuộc Triển lãm & Hội thảo “Từ Cuộc Di Tản Đến Di Sản: 50 Năm Hành Trình Người Mỹ Gốc Việt,” sẽ diễn ra tại Bowers Museum (2002 N. Main St, Santa Ana, CA 92706) vào cuối tuần này, từ Thứ Sáu đến Chủ Nhật, ngày 21–23 tháng 11, 2025, mở cửa từ 10:00 sáng đến 6:00 chiều mỗi ngày.
Trưởng Lão Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ — húy thượng Nguyên hạ Chứng, đời thứ 44 dòng Lâm Tế — đã thuận thế vô thường, viên tịch vào ngày 24 tháng 11 năm 2023 tại Chùa Phật Ân, Việt Nam. Ngài là bậc Cao Tăng Thạc Đức, người đã cống hiến trọn đời cho Phật Giáo Việt Nam, Dân Tộc, và Giáo Dục. Từ Viện Đại Học Vạn Hạnh đến các Viện Cao Đẳng Phật Học như Hải Đức – Nha Trang và Quảng Hương Già Lam – Sài Gòn, Ngài đã dìu dắt và đào tạo bao thế hệ Tăng, Ni, Phật tử. Để tưởng niệm bậc Thạch Trụ Tòng Lâm đã cống hiến cả đời mình cho Đạo Pháp và Dân Tộc, Hội Đồng Hoằng Pháp – Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất sẽ long trọng tổ chức: LỄ ĐẠI TƯỜNG TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH TUỆ SỸ
Paris by Night hân hạnh giới thiệu cùng quý khán thính giả hai buổi văn nghệ vào lúc 2:00 chiều và 7:30 tối Chủ Nhật 7 tháng 12 năm 2025 với chủ đề “Đêm Của Những Giọng Ca Huyền Thoại” trên sân khấu tráng lệ của rạp Pechanga Theater. Giới mộ điệu của nền âm nhạc ViệtNam hẳn đồng ý rằng có những tiếng hát, những giọng ca mà một khi ta đã nghe, đã thưởng thức, sẽ khiến ta không bao giờ quên hoặc khiến ta nhận ra rằng những giọng ca đó sẽ khó mà thay thế được. Ta cảm nhận được các ca sĩ đó sẽ có chỗ đứng mãi mãi trong lòng khán giả có dịp nghe và thấy họ trình bày các nhạc phẩm đã đưa họ lên đài danh vọng
Mấy tuần trước, báo chí, và nhiều trang báo, trang mạng xã hội tiếng Anh, khắp nơi ở California như Laweekly, Beverlyhills Courier, Eventbrite, và nhiều trang web khác, Instagram, FaceBook toàn cầu… rầm rộ đăng tin về hội chợ “Gà Rán Ăn Thả Ga” tại Los Angeles - “Tenderfest 4 EVER: LA's All-You-Can-Eat Chicken Tender Festival” – sẽ mở vào ngày Chúa Nhật, 12 tháng 10, 2025. Chẳng những người Cali mà người dân khắp trong ngoài nước Mỹ cũng xôn xao, bàn tán, và tính toán xin nghỉ phép để du lịch đến Cali tham dự sự kiện đặc sắc này.
Tại Vietlife Studio số 15609 Beach Blvd, Thành Phố Westminster, California vào lúc 1 giờ chiều chủ Nhật ngày 9 tháng 11 năm 2025, Đảng Tân Đại Việt do Ông Hoàng Đình Khuê làm Chủ Tịch đã long trọng tổ chức lễ Đảng Khánh Tân Đại Việt Lần Thứ 61, ra mắt phim “Theo Giòng Sử Việt”. Buổi lễ diễn ra với sự tham dự ngoài một số Đảng Viên Tân Đại Việt còn có rất đông quý vị nhân sĩ, trí thức, một số quý vị đại diện các hội đoàn, đoàn thể trong số có: Giáo Sư Nguyễn Thanh Giàu, Hội Trưởng Trung Ương Phật Giáo Hòa Hảo Hải Ngoại, GS. Dương Ngọc Sum, Nhà văn Nguyễn Quang Huy, Bà Nguyễn Thanh Thủy, Hội trưởng Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH và Quả Phụ cùng Phu Quân, Nhà văn Việt Hải và nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật, Nhà báo Phạm Gia Đại, Nhà báo Vương Trùng Dương, Bà Kim Ngân, Viện Việt Học, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, Ông Nguyễn Kim Bình, Phó Chủ Tịch Cộng Đồng Việt nam Nam California, Ông Tom Võ, Hội Trưởng Hội Võ Bị vá phái đoàn… Một số các cơ quan truyền thông.
Tại phiên họp thường niên mùa thu, hàng giáo phẩm Công Giáo Hoa Kỳ đã thông qua một tuyên bố đặc biệt về di dân, với số phiếu gần như tuyệt đối. Đây là hành động mục vụ mạnh mẽ nhất của các giám mục trong nhiều năm qua, nhắm đến chiến dịch trục xuất quy mô lớn của chính quyền Trump. Tuyên bố không nêu đích danh Tổng thống Trump. Nhưng nội dung phê phán rõ rệt các biện pháp cưỡng chế hiện hành và đưa ra lập luận luân lý: Giáo Hội Công Giáo tại Hoa Kỳ phản đối mạnh mẽ đường lối cưỡng chế di dân đang được áp dụng.
Các cựu nữ sinh từ khắp nơi trên thế giới về Houston, Texas họp mặt đều là nữ sinh của ngôi trường nữ rất nổi tiếng ở Sài Gòn- trường nữ sinh Trưng Vương. Trường được xây dựng năm 1917 dưới thời Pháp thuộc tại Hà Nội, trường có tên là Nữ Trung Học (thường được gọi là trường Đồng Khánh, vì địa điểm trường nằm trên phố Đồng Khánh).
Tôi xin được nói ít lời thay mặt các bạn của tôi, những học sinh của trường Trung học công lập Nguyễn Khuyến, thành phố Nam Định, niên khóa 1952-53, đúng 73 năm trước đây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.