Hôm nay,  

Báo Ân Còn Đợi Vu Lan Về?

13/08/200800:00:00(Xem: 4515)
Sau một đêm dài vùi mình trong chăn ấm với cơn sốt làm mê man, con choàng mở mắt nhìn tia sáng đầu ngày đang xuyên qua khung cửa sổ, mới hay lần gặp Mẹ đêm qua chỉ là cơn huyễn mộng.

Con vẫn hằng đêm về thăm Mẹ

Giật mình, con mới biết chiêm bao!

(Chiêm bao-thơ Vân Phong)

Sáng nay con lại đến chùa dưới tiết trời se lạnh lúc chớm thu. Tìm một góc ngồi trong chánh điện vẫn còn lưa thưa người, nhìn lên bức tôn tượng của đức từ phụ Thích Ca, con thấy lòng mình ấm lại. Dòng người tiếp tục bước vào cho kịp giờ thuyết giảng cuả TT Trí Thành. Đó đây những tà áo dài duyên dáng đang lễ Phật. Những đứa bé chạy đùa vô tư giữa khoảng trống chánh điện. Các cụ già đã sẵn sàng trong chiếc áo lam, bước chân run rẩy phải nương tựa vào sức trẻ đỡ nâng. Trên bàn pháp thoại ai đó đã chuẩn bị sẵn một bình hoa tuơi. Hai hoa hồng trắng thấp cao thẳng đứng, thấp hơn là một hoa hồng đỏ thắm. Xung quanh được điểm những lá xanh tươi cùng một chùm hoa nhỏ màu tím. Có ai hiểu được ẩn ý của người kết tạo nên bình hoa ấy hay không" Phút chốc chánh điện không còn chỗ trống, người người ngồi san sát nhau như muốn chia nhau hơi ấm của tình thương. Chỉ có tình thương mới làm cho con người ta vui sống. Tình thương yêu thì có nhiều nhưng không có thứ tình nào cao cả như tình Mẹ dành cho con. Tình Mẹ là thứ tình th
iêng liêng, bao la, cao rộng, một thứ tình vô biên, bất diệt của muôn loài. Dù có theo tôn giáo nào đi nữa, dù có là Phật tử hay không thì mỗi mỗi chúng ta vẫn không thể nào từ chối rằng mình có Mẹ.

“Thánh tăng Mục Kiền Liên dù đã chứng đắc thần thông, là một trong những bậc thượng thủ của tăng đoàn thời Phật, vẫn có phút chạnh lòng thương nghĩ đến Mẹ hiền, để rồi từ đó, mở ra một huyền thoại,, một bài học lịch sử, một câu chuyện thần kỳ cảm động, đẹp suốt ngàn năm sau. Câu chuyện của Thánh Tăng Mục Kiền Liên một mặt noi gương hiếu của những người con đối với cha mẹ, mặt khác, cũng nói đến lòng hiếu của người tăng sĩ. “Cát ái từ sở thân” không có nghĩa là cắt bỏ đi lòng hiếu và sự thương tưởng đến cha mẹ nhiều đời. Tăng sĩ Phật giáo, đối với phụ mẫu thì báo trả thâm ân sinh dưỡng bằng khuyến hóa và dẫn đạo tinh thần; đối với Thầy-Tổ thì đền đáp ân đức tiếp độ bằng cách nỗ lực tu học, chí cầu giác ngộ, phát thệ hoằng pháp lợi sinh”.

Ý nghĩa của mùa vu Lan báo hiếu có thể được hiểu như thế trong thời pháp thoại của TT Trí Thành.

Ba hồi chuông trống bát nhã vang lên, đạo tràng yên lặng chắp tay cung thỉnh chư Tôn Đức Tăng Ni quang lâm chánh điện để chứng minh cho buổi lễ vu Lan đầy cảm động sẽ được bắt đầu.

Phút mặc niệm để tưởng nhớ công ơn Thầy Tổ đã một đời hy hiến cho đạo pháp, nhớ ơn những anh hùng đã ngã xuống vì hai chữ tự-do đã phải bỏ mình nơi biển cả rừng sâu. Với một tấm lòng luôn nhớ đến những trọng ân, với một cảm xúc sâu xa và trải rộng, không có gì phải nói thêm về những tâm nguyện của TT Tâm Hòa, mà hãy lắng nghe để tự mình cảm nhận, cùng chia sẻ với Thầy qua bài diễn văn với giọng đọc rõ ràng, bằng niềm tin vững chắc:

"…Phật giáo có cả một hệ giáo lý dành cho nhân thừa, bao gồm mọi phương thức tu tập cũng như những sinh hoạt thường nhật phù hợp với chánh đạo. Hệ giáo lý này do đức Phật tùy thuận căn cơ chúng sinh mà thiết lập, nhằm giáo dục những người cư sĩ tại gia, còn ràng buộc gia đình. Do khía cạnh tại gia đó, nền giáo lý này từ nhân đến quả đều hướng về đời sống con người ở thế gian làm cứu cánh. Đó không phải là nền giáo lý mang lại giải thoát rốt ráo nhưng lại là nền tảng cho tiến trình tu tập dẫn đến giác ngộ tối hậu. Trong nền giáo lý nhân thừa ấy, có một giáo lý gọi là Báo Hiếu. Thoạt nghe qua, người ta có thể nói rằng giáo lý ấy ở đâu cũng có, đạo nào cũng có; nhưng kỳ thực, phương cách báo hiếu cũng như đối tượng báo hiếu của Phật giáo vô cùng sâu xa và rộng lớn: từ một đơn vị nhỏ của gia đình là cha mẹ ruột, có thể mở rộng đến vô tận thời gian và vô tận không gian.

Về phương thức báo hiếu, Phật giáo không chỉ giáo dục người con việc chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ về mặt vật chất mà còn đặt nặng về mặt tinh thần. Ngay ở phương diện tinh thần, cũng không chỉ giới hạn trong việc làm vui lòng, hãnh diện cha mẹ bằng những thành tựu cá nhân hay thành tựu của gia đình tộc họ, mà còn nhấn mạnh về việc phải làm sao để cha mẹ có được chánh kiến, hiểu được nhân quả, biết tu tập và gieo trồng thiện nghiệp, sống an vui trong đời hiện tại, không bị đọa lạc trầm luân ở những đời sống tương lai.

Về đối tượng báo hiếu, người con Phật không chỉ giới hạn tình thương yêu và hiếu cảm của mình đối với cha mẹ hiện tiền mà còn nhớ nghĩ và thương tưởng đến cha mẹ của nhiều đời kiếp. Hình ảnh đức Phật lạy đống xương khô trong kinh Báo Phụ Mẫu Trọng Ân là một nghĩa cử cao đẹp, cảm động, nhắc nhở chúng ta rằng cha mẹ không phải chỉ có cha mẹ hiện tiền mà còn có trong đời quá khứ và trong đời tương lai; cha mẹ cũng không phải chỉ ở riêng đất nước này, địa phương nọ, mà có thể ở khắp nơi, ở quốc gia này hay quốc gia khác, ở thế giới này hay thế giới khác. Ý niệm này dẫn đến hệ luận rằng "tất cả chúng sanh là cha mẹ." Từ chỗ này, giáo lý nhân thừa bắt đầu bước chân vào Bồ tát thừa, làm nền tảng cho Phật thừa mai sau.

Khi người con Phật nhìn đâu cũng thấy cha mẹ mình thì thế giới bắt đầu đổi thay. Chúng ta có thể áp dụng giáo lý báo hiếu đến với tất cả mọi người. Chúng ta có thể nhớ ơn, đền đáp và phụng dưỡng tất cả chúng sanh, vì tất cả chúng sanh đều đã từng là cha mẹ của chúng ta qua nhiều đời kiếp quá khứ và sẽ là cha mẹ của chúng ta trong nhiều đời kiếp tương lai. Ai ai cũng mang tâm niệm ấy, canh cánh trong lòng ước nguyện báo hiếu, đền ơn cha mẹ, thì  tham, sân, si sẽ giảm đi, và thế giới sẽ hòa bình…"

Quanh con có tiếng sụt sùi. Đạo tràng đang yên lặng bỗng chìm trong nước mắt. Hai Phật tử đại diện, xúc động bày tỏ lòng mình bằng những mỹ từ để tưởng nhớ về công ơn cao cả của hai đấng sinh thành. Nhưng con biết, thoát ra ngoài những ngôn từ giới hạn ấy là cả một tấm chân tình không biên giới mà chúng con dành cho Cha cho Mẹ. Mẹ vì ai mà tảo tần hôm sớm. Mẹ vì ai mà một nắng hai sương. Mẹ vì ai mà chịu những đau thưong. Để cuối cùng gởi thân nơi huyệt lạnh. Mẹ là người nâng đỡ con khi trượt ngã trên con đường danh lợi. Mẹ là nơi chốn quay về khi con bị đời ruồng bỏ đuổi xua. Mẹ sẽ luôn ôm ấp con vào lòng mỗi lúc con cô đơn buồn tủi. Mẹ là tất cả của đời con. Mẹ là vị Bồ Tát đầu tiên khi con vừa cất tiếng khóc chào đời. Mẹ là nải chuối buồng cau, Mẹ là dòng suối dịu hiền, Mẹ là ánh trăng dịu ngọt những đêm rằm...Còn Ba" Ba là gì giữa cuộc đời con và Mẹ"

“Và nếu người ta hỏi đâu là hình ảnh, là biểu tượng người cha trong Ngày Báo Hiếu, con sẽ nói nhỏ với họ rằng, khi mẹ là hoa hồng đỏ thắm thương yêu hay là hoa trắng thanh cao tỏa hương ở một cõi lạ nào khác thì ba vẫn luôn là lá, là cành, là cuống hoa nâng đỡ bước chân mẹ.

Sự có mặt của ba trên cuộc đời không phải là để góp hương góp sắc cho vườn hoa thương yêu, mà để bảo bọc, che chở và làm phát tiết những đóa hồng xinh đẹp trong vườn hoa thương yêu ấy. Nơi nào có mẹ thì nơi đó có ba, cũng như nơi nào có hoa thì nơi đó có lá vậy. Ba ẩn đàng sau, ba nép phía dưới, lặng lẽ, mờ nhạt, nhưng là tất cả tinh hoa tiếp sức cho nguồn hạnh phúc của mẹ, mà cũng là tất cả ý nghĩa cao đẹp cho mạch sống đời con...”

Không xúc động được không với những điều đẹp đẽ cao quý ấy" Không khóc được không khi quanh con tràn ngập một tình thương trọn vẹn"

“Một bông hồng cho em. Một bông hồng cho anh. Và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn Mẹ, đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn...” Đôi tay con lúng túng khi gỡ miếng băng dán trên đoá hồng để đính vào ngực áo. Nước mắt đã chảy thành dòng, nhạt nhòa mờ ảo. Thời gian không làm nhạt phai tình mẫu tử, thế nên tác phẩm của Thầy Nhất Hạnh viết đã gần nửa thế kỷ qua, càng làm cho những dòng nước mắt chảy nhanh hơn. Tiếng sụt sùi đè nén lúc nãy mặc nhiên biến thành những tiếng nấc ngon lành. Bên cạnh tiếng khóc vui sướng của những người con đang hãnh diện ép bên tim mình đoá hồng màu đỏ thắm, là những tiếng nức nở của biết bao đoá hồng trắng trên lòng ngực đang thổn thức. Và, con cũng nghe trong đám đông ấy có tiếng khóc buồn tủi vì không may mắn được Mẹ thương yêu như những người con hạnh phúc khác. Có cả tiếng khóc hối hận cho một lỗi lầm nào đó đã phạm phải với Cha với Mẹ, dù vô tình hay cố ý, dù đã được tấm lòng từ bi của Mẹ của Cha thứ tha...Cung bậc của tiếng khóc dâng trào hoà cùng âm huỏng của hai b
ản nhạc Vu lan sẽ là món quà ý nghĩa nhất mà đạo tràng hôm nay kính cẩn cúng dường các đấng sinh thành. Nước mắt rơi xuống giờ đây không chỉ cho riêng ai, mà khắp không gian hạn hẹp nơi bốn bức tường bỗng trở thành một khung trời cao rộng, để những giọt nước mắt ấy dù hạnh phúc hay khổ đau sẽ cùng hòa nhau xuôi về biển cả.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.

Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.

Mùa Vu Lan 2008, Diệu Trang.

(Pháp Vân, http://www.phapvan.ca)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ủy Ban Xây Dựng Tượng Đài Tái Chiếm Cổ Thành Quảng Trị (UBXDTD) vừa công bố một văn thứ gởi đến Hàn Lâm Viện Điện Ảnh Hoa Kỳ để phản đối bộ phim Mưa Đỏ của Cộng Sản Việt Nam. Đây là một nỗ lực tuyên truyền quy mô, có kế hoạch của nhà cầm quyền CSVN nhằm bóp méo sự thật, thay đổi lịch sử để đầu độc dư luận thế giới cũng như những thế hệ sinh sau cuộc chiến Việt Nam. Bức thư do Luật Sư Trần Thái Văn soạn thảo thay mặt cho UBXDTD gởi đến Hàn Lâm Viện Điện Ảnh để phản đối việc tham dự tuyển chọn dự Giải Oscar trong phân loại phim ngoại quốc nêu ra những lý do chính
Ngày 19 tháng 9 năm 2025, Tổng thống Trump đã ký ban hành quy định yêu cầu một số hồ sơ xin chiếu khán H-1B mới phải nộp thêm khoản phí 100,000 Mỹ kim. Quy định này có hiệu lực từ ngày 21 tháng 9 năm 2025. Ngày 20 tháng 10 năm 2025, Sở di trú đã ban hành hướng dẫn làm rõ những ai phải nộp và không phải nộp khoản phí này.
Vào sáng Thứ Bảy, ngày 8 tháng 11, từ 9:00 giờ sáng đến 11:00 giờ trưa, Thành phố Garden Grove hợp tác với Garden Grove Sanitary District & Republic Services, tổ chức một ngày dọn dẹp cộng đồng (Community Cleanup day) để cư dân mang bỏ những đồ cồng kềnh (bulky item) miễn phí đúng cách. Sự kiện này chỉ dành cho cư dân Garden Grove và tổ chức tại Garden Grove Public Works, địa chỉ 13802 Newhope Street.
Trong bối cảnh thế giới hiện nay đang đối mặt với xung đột, chia rẽ, cực đoan, và chiến tranh, Học viện Tin Lành Tutzing ( Evangelische Tutzing Akademie) đã tổ chức một chương trình hội thảo nhằm tìm hiểu và thảo luận về cách các phong trào xã hội – từ nhân quyền, dân chủ, hòa bình đến sinh thái – đã góp phần thúc đẩy tiến bộ xã hội, đồng thời tìm hiểu điều kiện, động lực và giới hạn của chúng trong bối cảnh hiện tại.
Trưa Chủ Nhật 2 tháng 11, 2025 tại Viện Bảo tàng Di Sản Người Việt, 13962 Seaboard Cir, Garden Grove, CA 92704, Viện Nghiên Cứu Lịch Sử Văn Hóa Việt Nam đã tổ chức ra mắt hai tác phẩm :50 Năm Nhìn Lại của 17 tác giả và Đường Lối Cai Trị Của Phủ Toàn Quyền Đông Dương của tác giả Ngô Thị Quý Linh. Tham dự buổi ra mắt sách rất đông thân hào nhân sĩ, giáo chức và những người tha thiết với vận mệnh dân tộc đã đến tham dự, ngồi chật kín hội trường. Mở đầu buổi lễ với nghi thức chào cờ Việt Nam Cộng Hòa, Hoa Kỳ và phút mặc niệm để tưởng nhớ công ơn tổ tiên, anh hùng liệt nữ đã hy sinh vì Tổ Quốc
Hội thảo lưu ý cư dân rằng mặc dù chính quyền liên bang đang cắt giảm ngân sách, California vẫn có nhiều chương trình cấp tiểu bang hỗ trợ các cộng đồng cần sự giúp đỡ.
Theo các nhà nghiên cứu và cựu quan chức liên bang, việc chính quyền Trump xem xét lại chương trình hỗ trợ thực phẩm lớn nhất quốc gia sẽ khiến hàng triệu người mất trợ cấp, gây áp lực lên ngân sách tiểu bang và chuỗi cung ứng thực phẩm của quốc gia, đồng thời có nguy cơ cản trở mục tiêu của chương trình “Làm Cho Nước Mỹ Khỏe Mạnh Trở Lại” của chính quyền này.
Lâu lắm tại Quận Cam, thủ phủ tị nạn người Việt Nam hải ngoại có một tang lễ đặc biệt với mấy trăm người đến dự gồm giới cầm bút, truyền thông, văn thi sĩ, nhạc sĩ, hoạt động cộng đồng, để tưởng nhớ, tôn vinh và tiễn đưa nhà giáo- nhà văn Doãn Quốc Sỹ vừa qua đời ngày 14-10-2025 tại Quận Cam, California, hưởng đại thọ 103 tuổi...
Vào ngày 23/10/25, tại Mission Inn Hotel & Spa Riverside, đã diễn ra cuộc hội thảo “California Connects” (Kết Nối California), với sự tham gia của các tổ chức cộng đồng, tổ chức từ thiện, các nhà lãnh đạo địa phương và giới truyền thông báo chí. Đơn vị tài trợ sự kiện này là Văn phòng Hợp tác Cộng đồng và Truyền thông Chiến lược (OCPSC, được thành lập vào năm 2024), trực thuộc Văn phòng Dịch vụ và Gắn kết Cộng đồng (GO-Serve) của thống đốc California. Đây là một trong số tám sự kiện tương tự được lên lịch trên toàn tiểu bang trong tháng 10 và tháng 11 năm nay. Cuộc hội thảo đầu tiên là tại San Francisco vào ngày 8 tháng 10, tiếp theo là Los Angeles, Anaheim, Sacramento, Riverside, Oxnard và Fresno.
Tại tòa nhà Freedom Hall trong công viên Mile Square Park vào sáng Chủ Nhật ngày 26 tháng 10 năm 2025, Giám Sát Viên Địa Hạt 1 Quận Cam Bà Janet Nguyễn đã tổ chức Hội Chợ Y Tế Lần Thứ 13 để phục vụ cộng đồng, đây là việc làm mà bà đã liên tục tổ chức trong nhiều năm kể cả khi bà làm Thượng Nghị Sĩ Tiểu Bang. Trước giờ hội chợ y tế bắt đầu, hàng trăm cư dân đã đến sớm sắp hàng chờ đợi. Hội chợ Y Tế chính thức mở cửa vào lúc 9 giờ sáng, trong lời phát biểu lúc khai mạc hội chợ Y Tế Bà Janet Nguyễn cho biết: Hội Chợ Y Tế Kỳ nầy, Bà rất hân hạnh hợp tác với Phòng khám miễn phí Lestonnac, Hiệp hội Bác Sĩ người Mỹ gốc Việt tại Nam California và Memo để tổ chức Một chương trình Hội Chợ Y tế miễn phí. Bà cảm ơn tất cả các tổ chức thiện nguyện, các cơ quan xã hội, các tổ hợp y tế, các cơ quan truyền thông… có mặt tại hội chợ để hướng dẫn cư dân tìm hiểu về các dịch vụ y tế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.