Hôm nay,  

Ra Đi Để Lại Con Đường

15/03/201000:00:00(Xem: 4568)

Ra Đi Để Lại Con Đường   

Hàng trên, từ trái: Love Story 1970; Love Story 2009; Michelle 2005. Hàng dưới: Hình ảnh vận động cho luật Michelle Maykin Memorial Donation Protection Act.                                     
Giao Chỉ, San Jose


Chuyện tình
Nhà văn Hoa Kỳ Erich Wolf Segal sinh năm 1937 mới qua đời tháng giêng năm nay 2010, hưởng thọ 73 tuổi. Ông để lại nhiều chuyện tình nhưng tác phẩm danh tiếng nhất là cuốn Love Story xuất bản năm 1970. Thời gian đó ông Segal làm cho hãng phim Paramount và đã viết chuyện phim này. Câu chuyện tình học trò giữa cô cậu sinh viên cùng 24 tuổi. Đang thơ mộng trẻ trung nhưng chợt cô vợ trẻ bị bệnh ung thư máu và chết trên tay người tình. Nội dung hết sức đơn giản, đối thoại trong sáng tự nhiên và lôi cuốn. Không có tình tiết éo le. Không phải chuyện của anh hùng kỳ nữ, nhưng mà hấp dẫn lạ lùng.
Thấy cốt chuyện hấp dẫn, hãng phim yêu cầu tác giả viết thành tác phẩm xuất bản sách để sau đó lấy ra làm phim. Quả nhiên Love Story trở thành “Best seller” của văn học Hoa kỳ vào mùa Valentine 1970. Dịch ngay ra hơn 20 ngôn ngữ và quay thành phim phát hành cuối năm 1970.
Năm đó tuổi trẻ Saigon đặc biệt các nữ sinh viên đọc truyện và coi phim nước mắt chảy dài trên má đỏ môi hồng. Quí vị tuổi 20 thời đó bây giờ đã chuẩn bị lãnh tiền già tại Hoa Kỳ hẳn còn nhớ câu di ngôn tình yêu do tác giả Erich Segal đã viết:
Yêu là không bao giờ phải nói lời tiếc nuối                        
Love means never having to say you’re sorry.
Segal viết nhiều chuyện tình nhưng khi ông chết đi chỉ để lại với lòng thương nhớ của độc giả qua một cuốn sách mỏng và 1 chuyện phim bất hủ. Chuyện Tình, Love Story.
Đồng thời ông cũng để lại một tên bệnh gây thắc mắc cho mọi người. Bệnh ung thư máu. Căn bệnh đã giết chết cô vợ sinh viên và làm thắt ruột thắt gan của tuổi trẻ trên thế giới đầu thập niên 70.
Bệnh ung thư.
Bây giờ 40 năm sau, tôi có dịp gặp lại căn bệnh quái ác này trong các tin tức của cộng đồng chúng ta. Mấy tháng trước tôi có dịp viết về một bệnh nhân là cô Michelle từ khi còn sống và đang đấu tranh với bệnh ung thư máu cho đến ngày cuối cùng. Tôi lại viết thêm một bài đám tang của cháu.
Tiếp theo lại viết đến câu chuyện cô bác sĩ Lâm Việt, hiện nay cũng đang chống đỡ trong đau thương chưa biết tương lai sẽ ra sao. Hàng ngày Lâm Việt, cô gái Việt Nam của quê hương Mũi Né Phan Thiết, tốt nghiệp bác sĩ tại Hoa Kỳ vẫn phải tự nhủ lòng: Tôi ơi đừng tuyệt vọng.
Xem ra cuộc đời chúng ta phải trải qua con đường Sinh Lão Bệnh Tử. Rồi trước sau ai cũng ra đi, nhưng sinh ra mà chưa Lão đã gặp ngay đoạn trường...Bệnh rồi Tử thì quả là bất công đối với tuổi hoa niên biết chừng nào!
Dường như, trong cơ thể và đầu óc của con người ai cũng có 2 mầm bệnh đang chờ. Bệnh tâm thần và bệnh ung thư.
Ai may mắn thì đã sống đủ lâu dài và ra đi trước khi hai bệnh tâm thần và ung thư phát hiện trong hình hài trần tục.
Vấn đề là, ra đi để lại điều gì"
Ra đi để lại con đường:
Michelle là cô con gái của chị Hoàng Mộng Thu, một người chủ trương nhóm Tình Thương hoạt động xã hội tại San Jose từ nhiều năm qua, Michelle bị bệnh ung thư máu sau khi tốt nghiệp đại học năm 25 tuổi. Hơn 2 năm đấu tranh đương đầu với bệnh ung thư máu, sau cùng cô đã buông suông hai tay. Dặn dò thân quyến tiếp tục cuộc chiến với bệnh nan y để mở sinh lộ cho các bệnh nhân xếp hàng sau cô. Ra hiệu cho em gái, nhỏ những giọt thuốc an thần lần cuối, và Michelle nhắm mắt lìa trần.
Tháng 4 năm nay một dự án luật mang tên cô, nguyên văn Michelle Maykin Memorial Donation Protection Act sẽ được quốc hội California đem ra bỏ phiếu và nhiều hy vọng sẽ thông qua với đa số tuyệt đối. Hôm đó là ngày 14 tháng 4-2010, một ngày dài. Hạ viện sẽ thông qua rồi đến Thượng viện. Mong rằng sẽ không có tranh cãi phiền phức vì linh hồn Michelle sẽ trở về chứng giám cuộc bỏ phiếu thuận theo ước nguyện của cô.


Act SB 1304 California.
Dự án luật mang số 1304 có tên cô gái Michelle chết năm 2009 lúc 27 tuổi sẽ được ghi lịch sử ra sao" Có lẽ chúng ta cũng nên duyệt lại bởi vì đây là lần đầu tiên tại California sau 35 năm định cư mới có một đạo luật mang tên cô gái con của bà mẹ Việt Nam.
 Câu chuyện tương đối giản dị nhưng mang một ý nghĩa tinh thần rất đặc biệt, Năm trước, một bác sĩ Việt Nam có con trai bị bệnh ung thư máu. Trong danh sách thử nghiệm, ông cảnh sát Mỹ trên Seattle có máu trùng hợp. Ông cảnh sát đồng ý hiến tủy để cứu cậu bé Việt Nam. Xin nghỉ một vài tuần để làm công việc nhân đạo. Luật chính phủ không cho nghỉ có lương. Chuyện một vài ngày nghỉ không lương là chuyện nhỏ, nhưng nhân viên công lực đi làm công tác nhân đạo, có lẽ chính phủ cũng nên tiếp tục dành cho các quyền lợi xứng đáng. Từ câu chuyện phiền phức nầy, tiểu bang Washington ban hành luật cho phép nhân viên được nghỉ có lương nếu đi hiến tủy cứu người mang bệnh ung thư.
Tiếp theo với sự vận động của bà mẹ Hoàng Mộng Thu và cô gái Michelle, Thành phố San Jose cũng có luật cho phép tương tự. Tuy nhiên tất cả chỉ giới hạn trong phạm vi nhân viên của thị xã. Luật do ông Dave Cortese lúc đó là Phó Thị Trưởng đề nghị.
Nhưng cuộc đấu tranh không dừng lại tại đây. Michelle chết đi để lại cho mẹ Thu một sứ mạng để đi trọn đường trần. Cô muốn rằng luật phải áp dụng rộng rãi cho toàn thể tiểu bang California.
The Golden State:
Chôn cất xong đứa con gái thân yêu, chị Hoàng Mộng Thu tất tả ngược suôi miền Bắc Cali để tìm đường mở lối. Duyên may cùng với tấm lòng thương con gái, chị đã gặp được nhà báo Mỹ thông cảm và chân trời hy vọng đã có đầy ánh sáng. Bà ký giả Hoa Kỳ cảm thông câu chuyện của bà mẹ Việt nam với nước mắt đầy vơi, đã viết lại chuyện Michelle và thảo luôn cả dự luật. Cả hai lại đem dự thảo lên gõ cửa thượng viện và hạ viện Sacramento. Sau cùng thượng Nghị Sĩ Mark Desaulnier’s đã nhận đỡ đầu cho đạo luật mang tên Michelle áp dụng cho toàn thể công tư sở thuộc tiểu bang vùng California. Rồi đây tất cả các nơi có trên 15 nhân viên đều phải dành mọi quyền lợi và cộng tác chặt chẽ khi có người đi làm công việc từ thiện như tiếp máu, hiến tủy vv......                                 
Contra Sosta Times.
Báo chí và Radio Hoa Kỳ tại địa phương bắt đầu loan tin tức về đạo luật mới sẽ ban hành. Tờ báo Contra Costa Times kể rằng dự luật đề nghị bởi 1 phụ nữ Việt Nam đang làm chuyên viên tại nhà thuốc Walnut Creek tên là Hoàng Thu. Bà đã đề nghị nhân danh người con gái Michelle 27 tuổi chết vì ung thư máu. Dự luật này sẽ giải tỏa phần nào những khó khăn trong việc kêu gọi tham dự vào việc cứu người trong y khoa như việc cho máu, hiến tủy vv...
Thượng nghị sĩ California đã lên tiếng ca ngợi bà mẹ Hoàng Mộng Thu và hân hạnh đỡ đầu cho dự luật mang tên con của bà. Michelle là cô gái quả cảm đã đấu tranh với nụ cười cho đến giờ phút cuối cùng. Cô đã để lại con đường cho mẹ Thu đi nốt sứ mạng đấu tranh với định mệnh mà cô đã đứt gánh giữa đường.
Trong lịch sử cộng đồng Việt Nam suốt 35 năm qua, đây là lần đầu tiên với tư cách công dân Hoa Kỳ, một phụ nữ Việt Nam đệ trình dự án để sẽ thành luật của tiểu bang vàợng nước Mỹ. Chị Hoàng Mộng Thu từ suốt 2 tuần qua cho đến ngày điều trần tháng 4 năm 2010 tại Sacramento đang tất tả đi lấy chữ ký xin đồng bào. Chị rất cần thêm sự hỗ trợ tinh thần cho dự luật mang tên thân yêu của con gái Michelle. Chắc chắn ngày 14 tháng 4 năm nay Michelle của chị sẽ trở về trong nhà vòm quốc hội của California.                           
Michelle con ơi!
Con đi để lại cho mẹ con đường ...
Giao chỉ, San Jose....

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngay tuần lễ trước Lễ Tạ Ơn, tại trung tâm thành phố Los Angeles diễn ra một sự kiện làm xúc động những người tham dự. Vào trưa ngày Chủ Nhật 16 tháng 11 năm 2025, 711 chiếc ghế trống, trên đó đặt một cành hoa hồng vàng, đã được sắp xếp ở khu vực trước văn phòng Sở Giao thông Vận tải California (Caltrans), tượng trưng cho 711 nạn nhân đã chết vì tai nạn xe cộ trong năm 2024 ở Quận Los Angeles. Gia đình của những nạn nhân đã trưng bày di ảnh, kỷ vật của người thân xung quanh những chiếc ghế. Khá nhiều nạn nhân là trẻ em.
Hằng năm, Ngày Tái Chế Toàn Nước Mỹ nhắc nhở mọi người rằng những hành động nhỏ như tái chế một lon nước ngọt, hay ủ phân từ vỏ táo có thể tạo nên tác động lớn cho hành tinh và cho các thế hệ tương lai.
Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt (VHM) trân trọng thông báo cuộc Triển lãm & Hội thảo “Từ Cuộc Di Tản Đến Di Sản: 50 Năm Hành Trình Người Mỹ Gốc Việt,” sẽ diễn ra tại Bowers Museum (2002 N. Main St, Santa Ana, CA 92706) vào cuối tuần này, từ Thứ Sáu đến Chủ Nhật, ngày 21–23 tháng 11, 2025, mở cửa từ 10:00 sáng đến 6:00 chiều mỗi ngày.
Trưởng Lão Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ — húy thượng Nguyên hạ Chứng, đời thứ 44 dòng Lâm Tế — đã thuận thế vô thường, viên tịch vào ngày 24 tháng 11 năm 2023 tại Chùa Phật Ân, Việt Nam. Ngài là bậc Cao Tăng Thạc Đức, người đã cống hiến trọn đời cho Phật Giáo Việt Nam, Dân Tộc, và Giáo Dục. Từ Viện Đại Học Vạn Hạnh đến các Viện Cao Đẳng Phật Học như Hải Đức – Nha Trang và Quảng Hương Già Lam – Sài Gòn, Ngài đã dìu dắt và đào tạo bao thế hệ Tăng, Ni, Phật tử. Để tưởng niệm bậc Thạch Trụ Tòng Lâm đã cống hiến cả đời mình cho Đạo Pháp và Dân Tộc, Hội Đồng Hoằng Pháp – Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất sẽ long trọng tổ chức: LỄ ĐẠI TƯỜNG TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH TUỆ SỸ
Paris by Night hân hạnh giới thiệu cùng quý khán thính giả hai buổi văn nghệ vào lúc 2:00 chiều và 7:30 tối Chủ Nhật 7 tháng 12 năm 2025 với chủ đề “Đêm Của Những Giọng Ca Huyền Thoại” trên sân khấu tráng lệ của rạp Pechanga Theater. Giới mộ điệu của nền âm nhạc ViệtNam hẳn đồng ý rằng có những tiếng hát, những giọng ca mà một khi ta đã nghe, đã thưởng thức, sẽ khiến ta không bao giờ quên hoặc khiến ta nhận ra rằng những giọng ca đó sẽ khó mà thay thế được. Ta cảm nhận được các ca sĩ đó sẽ có chỗ đứng mãi mãi trong lòng khán giả có dịp nghe và thấy họ trình bày các nhạc phẩm đã đưa họ lên đài danh vọng
Mấy tuần trước, báo chí, và nhiều trang báo, trang mạng xã hội tiếng Anh, khắp nơi ở California như Laweekly, Beverlyhills Courier, Eventbrite, và nhiều trang web khác, Instagram, FaceBook toàn cầu… rầm rộ đăng tin về hội chợ “Gà Rán Ăn Thả Ga” tại Los Angeles - “Tenderfest 4 EVER: LA's All-You-Can-Eat Chicken Tender Festival” – sẽ mở vào ngày Chúa Nhật, 12 tháng 10, 2025. Chẳng những người Cali mà người dân khắp trong ngoài nước Mỹ cũng xôn xao, bàn tán, và tính toán xin nghỉ phép để du lịch đến Cali tham dự sự kiện đặc sắc này.
Tại Vietlife Studio số 15609 Beach Blvd, Thành Phố Westminster, California vào lúc 1 giờ chiều chủ Nhật ngày 9 tháng 11 năm 2025, Đảng Tân Đại Việt do Ông Hoàng Đình Khuê làm Chủ Tịch đã long trọng tổ chức lễ Đảng Khánh Tân Đại Việt Lần Thứ 61, ra mắt phim “Theo Giòng Sử Việt”. Buổi lễ diễn ra với sự tham dự ngoài một số Đảng Viên Tân Đại Việt còn có rất đông quý vị nhân sĩ, trí thức, một số quý vị đại diện các hội đoàn, đoàn thể trong số có: Giáo Sư Nguyễn Thanh Giàu, Hội Trưởng Trung Ương Phật Giáo Hòa Hảo Hải Ngoại, GS. Dương Ngọc Sum, Nhà văn Nguyễn Quang Huy, Bà Nguyễn Thanh Thủy, Hội trưởng Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH và Quả Phụ cùng Phu Quân, Nhà văn Việt Hải và nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật, Nhà báo Phạm Gia Đại, Nhà báo Vương Trùng Dương, Bà Kim Ngân, Viện Việt Học, Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, Ông Nguyễn Kim Bình, Phó Chủ Tịch Cộng Đồng Việt nam Nam California, Ông Tom Võ, Hội Trưởng Hội Võ Bị vá phái đoàn… Một số các cơ quan truyền thông.
Tại phiên họp thường niên mùa thu, hàng giáo phẩm Công Giáo Hoa Kỳ đã thông qua một tuyên bố đặc biệt về di dân, với số phiếu gần như tuyệt đối. Đây là hành động mục vụ mạnh mẽ nhất của các giám mục trong nhiều năm qua, nhắm đến chiến dịch trục xuất quy mô lớn của chính quyền Trump. Tuyên bố không nêu đích danh Tổng thống Trump. Nhưng nội dung phê phán rõ rệt các biện pháp cưỡng chế hiện hành và đưa ra lập luận luân lý: Giáo Hội Công Giáo tại Hoa Kỳ phản đối mạnh mẽ đường lối cưỡng chế di dân đang được áp dụng.
Các cựu nữ sinh từ khắp nơi trên thế giới về Houston, Texas họp mặt đều là nữ sinh của ngôi trường nữ rất nổi tiếng ở Sài Gòn- trường nữ sinh Trưng Vương. Trường được xây dựng năm 1917 dưới thời Pháp thuộc tại Hà Nội, trường có tên là Nữ Trung Học (thường được gọi là trường Đồng Khánh, vì địa điểm trường nằm trên phố Đồng Khánh).
Tôi xin được nói ít lời thay mặt các bạn của tôi, những học sinh của trường Trung học công lập Nguyễn Khuyến, thành phố Nam Định, niên khóa 1952-53, đúng 73 năm trước đây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.