Hôm nay,  

Kathy Trần Đắc Cử Dân Biểu Ở Virginia

11/9/201700:35:00(View: 11047)
KATHY Tran_state rep Virginia 11_2017
Bà Kathy Trần đắc cử.

 
FAIRFAX COUNTY, Virginia (VB) -- Bà Kathy Trần tới Hoa Kỳ trong cương vị một em bé tỵ nạn từ Việt Nam, và bây giờ bà trở thành người phụ nữ Mỹ gôc Á châu đầu tiên được bâu vào chức Dân biểu tiêu bang Virginia.

Bà Kathy Trần đắc cử trong cuộc bầu cử hôm Thứ Ba 7/11/2017 đê giữ chức Dân biểu đại diện địa hạt 42 tiêu bang Virginia.

Bà Kathy Trần thay thế David Albo, một người Cộng Hòa giữ chức Dân biểu điạ hạt 42 suốt 24 năm nhưng không ra tái tranh cử.

Đa số những ứng cử viên tranh cử với lập trường cùng phe với TT Trump đều thất cử.

Đối thủ Cộng Hòa của bà Kathy Tran là Lolita Mancheno-Smoak, đại diện Đảng Cộng Hòa địa phương.

Bà Kathy Trần có ưu thế vì ở địa hạt 42 Virginia, có 57% cử tri bầu cho bà Hillary Clinton.

Bà Kathy Tran và ba mẹ là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam, khi bà mới 7 tháng tuổi. Họ chờ 13 tháng ở trại tỵ nạn để vào Hoa Kỳ.

Bà Kathy Tran đã từng là công chức ở Sở Huấn Luyện Nhân Dụng của Bộ Lao Động Hoa Kỳ, giữ nhiều chức vụ khác nhau trong 12 năm công chức nơi đây, nơi đó bà đã từng giữ chức Giám Đốc Sở Chính Sách, Luật Pháp, Nội Quy (Director of the Division of Policy, Legislation, and Regulation).

Tiếp theo, bà làm việc cho hội đoàn về di trú -- National Immigration Forum, nơi bênh vực người di dân.

Bà Kathy Trần tốt nghiệp đaị học Duke University, có bằng Cao Học Social Work tại đaị học University of Michigan.

Phu quân của bà là Matt, hai người có 4 con, hiện cư ngụ ở West Springfield.

Bà Kathy Tran trong làn sóng cấp tiến -- có nhiều hoạt động bênh vực nữ quyền, di dân, người lao động...

Bà Kathy Trần đã từng viết về lập trường chống Cộng của bà rất minh bạch (http://kathyfordelegate.com/) nội dung trích:

“Ngày 30 tháng 4 là một ngày đau buồn của lịch sử miền Nam Viêt Nam.

Giống như những quân nhân, công chức khác đã phục vụ trong chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, sau khi Saigon thất thủ vào tay cộng sản miền bắc, ba tôi đã bị giam vào cái gọi là “trại học tập cải tạo”, nơi mà ông đã bị bắt làm lao động cực nhọc và bị tẩy nảo hơn hai (2) năm. sau khi ba tôi được thả ra khỏi trại giam, ba mẹ tôi đã xác định rằng họ không thể sống dưới một chế độ tàn ác như chế độ cộng sản. họ đã quyết định bỏ lại sau lưng tất cả gia đình và bạn bè thân thiết để liều mạng làm thuyền nhân trốn thoát ra đi.

Như quý vị cũng biết, cuộc hành trình bằng đường biển vô vùng gian nan, nguy hiểm. ghe chúng tôi đã bốn (4) lần bị cướp biển. lúc đó, tôi vẫn chưa được bảy (7) tháng tuổi, đã bị bịnh qúa nặng suốt cuộc hành trình. ba mẹ tôi đã chuẩn bị thủy táng tôi.

Sau những ngày lênh đênh, gian nan trên biển, ghe vượt biên của chúng tôi cũng đã cặp bến được một trại tị nạn ở Malaysia. trong thời gian chờ đợi để được đi định cư, ba tôi, là một nha sĩ, phục vụ cho bệnh viện của trại tị nạn; mẹ tôi thì làm thông dịch viên cho các phái đoàn quốc tế như Pháp, Anh, Canada, Uc hay Hoa Kỳ đến trại để phỏng vấn và nhận người. mặc dầu đã có rất nhiều quốc gia chấp thuận cho gia đình chúng tôi sớm được đi định cư ở xứ của họ, nhưng cha mẹ tôi đã từ chối. gia đình tôi đã phải chờ mười ba (13) tháng, một thời gian lâu dài hơn những người khác đi cùng ghe, để làm thủ tục đi định cư ở Hoa Kỳ.

Với cha mẹ tôi, Hoa Kỳ là quốc gia tiêu biểu cho tự do, hy vọng và cơ hội, và họ sẳn sàng đánh đổi mọi thứ để chờ được đi định cư ở quốc gia này.

Gia đình chúng tôi chưa bao giờ quên ơn việc chính phủ Hoa Kỳ đã sốt sắng trong vấn đề tiếp nhận người tị nạn trong thời gian đó. để trả ơn, chúng tôi đã và đang đóng góp công sức nhỏ nhoi của mình phục vụ cho xứ sở này. đó là điều đã thúc đẩy tôi trở thành một người công chức từ bấy lâu nay. em trai tôi hiện tại là một sĩ quan của binh chủng Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, từng tham gia chiến đấu hai (2) lần trong chiến trường Iraq và một lần trong chiến trường Afghanistan. ba tôi, người đã tốt nghiệp nha sĩ trước ngày mất miền Nam Việt Nam, nay cũng đã phục hồi lại được văn bằng và hành nghề bên California. ông đã thường xuyên khám và chửa răng miễn phí cho các bệnh nhân nghèo của ông.

Ngày 30 tháng tư gợi cho gia đình chúng tôi nhớ lại cái qúa khứ đau buồn và sự mất mát lớn lao của năm 1975 và những năm kế tiếp, chúng tôi luôn tri ân những nam và nử quân nhân quân lực Việt Nam Cộng Hòa, quân đội Hoa Kỳ và các quân đội đồng minh khác đã phục vụ và hy sinh trong chiến tranh Việt Nam.

Ngày 30 tháng tư cũng là dịp để chúng tôi kiểm điểm lạị hiệu qủa của sự tranh đấu cho nhân quyền cho nhân dân Việt Nam, và tiếp tục tranh đấu cho đến khi dân tộc Việt Nam thực sự có nhân quyền.

Chúng tôi cùng đứng lên với dân tộc Việt Nam và tất cả những người Việt hiện đang sống lưu vong khắp nơi trên thế giới trong công cuộc tranh đấu cho một nước Việt Nam tự do, hy vọng và cơ hội.”

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Nhiều người California là thành viên Medi-Cal lại không biết họ đủ điều kiện nhận dịch vụ chăm sóc nha khoa và nhãn khoa miễn phí, những dịch vụ được tạo ra để giúp các gia đình sống vui, khỏe.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Cử tri California đã thông qua Dự luật 50, cho phép vẽ lại bản đồ bầu cử quốc hội theo hướng có lợi cho Đảng Dân Chủ – một thắng lợi lớn nhất của đảng này trong cuộc chiến tái phân chia khu vực bầu cử trên toàn quốc trước kỳ bầu cử giữa nhiệm kỳ 2026.
Mikie Sherrill, cựu phi công Hải quân và Dân biểu liên bang đắc cử lần đầu năm 2018, sẽ trở thành Thống Đốc kế tiếp của tiểu bang New Jersey.
Zohran Mamdani đã trở thành tân thị trưởng của thành phố New York, ghi tên mình vào lịch sử với tư cách là người Hồi giáo đầu tiên, người gốc Nam Á đầu tiên và cũng là người trẻ nhất trong hơn một thế kỷ qua đảm nhận chức vụ này.
Câu chuyện khởi đi từ một tấm ảnh tưởng chừng vô hại: tám giáo viên toán ở trường trung học Cienega, miền nam Arizona, mặc áo phông trắng vấy máu giả, trên ngực in dòng chữ “Problem Solved” – “bài toán đã giải xong.” Nhưng trong thời buổi một cú nhấp chuột có thể đốt cháy cả cộng đồng, chỉ vài giờ sau, họ nhận được hàng trăm lời đe dọa tính mạng. Bức ảnh được Andrew Kolvet, phát ngôn viên của tổ chức bảo thủ Turning Point USA và là nhà sản xuất chương trình Charlie Kirk Show, tung lên mạng X sáng thứ Bảy. Ông viết rằng nhóm giáo viên “chế nhạo vụ ám sát Charlie Kirk” và kêu gọi “họ đáng bị lôi ra ánh sáng – và bị đuổi việc.” Chỉ trong vài giờ, bài đăng lan rộng gần mười triệu lượt xem, được các nhân vật MAGA như Benny Johnson chia sẻ lại, kéo theo hàng ngàn lời bình luận giận dữ.
Trong một đất nước tự nhận là văn minh, hiếm ai tưởng tượng cảnh nhân viên liên bang dùng hơi cay đối với trẻ con đang sửa soạn dự lễ hội Halloween. Nhưng đó chính là điều đã xảy ra tại Chicago hôm 28 tháng 10.
Chicago — Hai thành viên Vệ binh Quốc gia Illinois cho biết họ sẽ không tuân theo lệnh điều động của chính quyền liên bang đến Chicago trong khuôn khổ chiến dịch cưỡng chế di trú của Tổng thống Donald Trump, một hành động hiếm hoi thể hiện sự phản đối công khai từ trong hàng ngũ quân đội. “Thật đau lòng khi bị buộc phải quay lưng lại với cộng đồng và hàng xóm của mình,” Trung sĩ Demi Palecek, một nữ quân nhân gốc La-tinh kiêm ứng cử viên vào cơ quan lập pháp tiểu bang Illinois, nói với CBS News. “Cảm giác như điều này là bất hợp pháp. Đây không phải là lý do chúng tôi khoác lên bộ quân phục.”
Cuộc hội thảo “California Connects” (Kết Nối California) có sự tham gia của các tổ chức cộng đồng, tổ chức từ thiện, các nhà lãnh đạo địa phương và giới truyền thông báo chí.
Vẽ lại bản đồ bầu cử không chỉ là các lằn ranh địa lý, mà là sự đại diện tại quốc hội liên bang, là quyền lợi của các cộng đồng có đông dân số tại các tiểu bang.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.