Hôm nay,  

Câu Chuyện Thầy Lang: Tản Mạn Về Y Khoa

20/01/200600:00:00(Xem: 8301)
- Tuần này lang tôi xin mời độc giả thưởng thức những cảm nghĩ của con bệnh và bác sĩ về sức khỏe, đau ốm, trị liệu do người bạn đồng khóa diễn tả- BS Nguyễn Ý Đức.

Y khoa chắc là đã có từ khi có loài người, từ khi ta biết nhận xét và suy nghĩ.

Con người nguyên thủy đã thấy bệnh tật, chết chóc, muốn ngăn cản bệnh tật để kéo dài cuộc sống. Y khoa tiến triển cùng với sự khai phóng của tư tưởng và sự phát triển của khoa học kỹ thuật.

Y khoa nguyên thủy dựa vào thần linh, trong khi đó, dân gian tích lủy kinh nghiệm trong việc săn sóc sức khỏe hằng ngày, tạo nên một nền y học cổ truyền. Sự tiến bộ của loài người là do biết quan sát và suy luận đúng, nghĩa là làm việc đúng phương pháp. Nhờ vậy mà khoa học tiến bộ, chúng ta làm được những việc mà cách nay dăm bẩy chục năm ta không ngờ có thể làm được

Năm 1964, trong chiến tranh, tôi làm công tác dân sự vụ, đến khám bệnh cho đồng bào tại một làng hẻo lánh trên núi thuộc quận Trà Bồng, tỉnh Quảng ngãi. Đó là một làng thượng, dân chúng sống trên nhà sàn, nuôi heo gà ở dưới. Họ đóng khố hoâc mặc váy, ở trần, da đen xạm, nhiều người bị bệnh sốt rét kinh niên, trẻ em phần nhiều trần truồng, bụng ỏng bị bệnh ngòai da, ghẻ lở…

Tôi thấy một người đàn ông ngồi quay mặt vào vách, đối diện một ngọn đèn, hai tay ôm chặt một con gà, miệng liên thục thét lên những tiếng thét đơn điệu và ghê rợn. Con gà sợ hãi, muốn chạy nhưng không nhúc nhích được, quay đầu ngơ ngác hết nhìn ngọn đèn lại nhìn ông thầy cúng. Tôi biết là ông thầy đang đuổi tà ma và muốn hối lộ thần linh bằng con gà để cầu xin sức khỏe hay sự sống cho một người dân trong làng.

Tôi khám bệnh phát thuốc cho đồng bào rồi ra về trong khi ông thầy vẫn tiếp tục la hét. Trong đầu óc của một bác sĩ trẻ, tôi muốn đem y khoa cơ bản giới thiệu cho một dân tộc miền núi nhưng có lẽ chẳng có tác dụng gì.

Cuộc sống xoay vần, cách nay không lâu tôi được thăm bệnh cho một vị có tuổi. Ông cho biết vì đi đánh cá, phải ngâm mình dưới sông lâu ngày nên bị “nóng gan và lạnh bao tử”.

Đối với lý luận tây phương, câu nói trên rất mâu thuẫn. Một bác sĩ Mỹ sẽ không thể nào hiểu được tại sao nước lại làm “nóng” một bộ phận trong khi làm “lạnh” một bộ phận khác! Tôi hiểu nói ”nóng” hoặc “lạnh” không ngụ ý nhiệt độ cao hay thấp mà ngụ ý có sự mất quân bình, nghĩa là bất thường. Đây là di tích của quan niệm về “âm-dương” trong y học cổ truyền.

Đông y xếp gan và bao tử vào hai nhóm bộ phận đối lập nhau cho nên một yếu tố có thể làm “nóng” bộ phận này trong khi lại làm “lạnh” bộ phận khác. Suy luận theo kiểu nhị nguyên là một phương pháp nhưng áp dụng như thế nào lại là vấn đề khác. Trong vũ trụ và trong sức khỏe luôn luôn có sự họat động của hai yếu tố bình thường và bất thường, đúng và sai, khỏe và yếu, lành và bệnh…Y học cổ Trung hoa có tính chất tiên thiên nghĩa là phát xuất từ một quan niệm (âm-dương).

Y khoa khoa học phát xuất từ sự quan sát thực tế, từ đó phân tích rồi tổng hợp để lập nên một hệ thống có thể áp dụng cho mọi trường hợp. Để giải quyết một vấn đề y khoa tức là chữa bệnh thì phải biết vấn đề là gì, vấn đề ở đâu, tại sao lại xảy ra, nghĩa là phải mổ xẻ, phân tích tìm nguyên nhân rồi tìm cách lọai bỏ nguyên nhân thì mới có thể lấy lại được sức khỏe. Không thể đương nhiên quy cho “gan” hay “thận” mà không xem xét và chứng minh, không thể nói “nóng” hay “lạnh” chung chung nhất là khi không biết “gan” hay “thận” nằm ở đâu, làm việc gì, và “nóng” hay “lạnh” là như thế nào.

Vì vậy đứng trước một trường hợp đau bụng, người bác sĩ sẽ cần biết đau bắt đầu từ bao giờ, đau ở chỗ nào trên bụng, đau nhiều hay ít, đau quặn từng cơn hay liên tục, đau ban ngày hay ban đêm, đau khi no hay khi đói, cái gì làm đau thêm cái gì làm bớt đau và nhiều chi tiết khác nữa…Bác sĩ sẽ luợng giá các dữ kiện, từ cách thu thập thông tin có đúng phương pháp hay không, nguồn tin có đáng tin cậy hay không, để tiếp theo đó nối kết các sự việc lại với nhau, tìm cách gỉai thích các triệu chứng xảy ra cho người bệnh tức là làm chẩn đóan.

Trong thực tế, bác sĩ sẽ nghĩ đến một số khả năng gây bệnh, suy luận dựa trên những kiến thức đã được công nhận tức là khoa học để tìm xem khả năng nào đúng hơn cả và làm một số xét nghiệm để kiểm chứng, xác nhận chẩn đoán đúng, lọai bỏ chẩn đoán không phù hợp. Chẩn đoán hay sự đánh giá tình trạng sức khỏe của người bệnh càng chính xác thì sự điều trị càng có hiệu qủa. Trong y khoa, chẩn đoán chính xác là điểm chính, sự điều trị sẽ đương nhiên xảy ra tùy thuộc vào chẩn đoán.

Người bệnh thường chỉ quan tâm đến kết quả mà không để ý đến chẩn đóan, không muốn làm các xét nghiệm phức tạp, phải đi lại nhiều lần… Họ muốn đạt kết quả dễ dàng, nhất là họ còn quen với đông y bắt mạch có thể gọi ra bệnh, uống một thang thuốc khỏi nhiều chứng bệnh.

Điều khó đối với bệnh nhân của chúng ta là sự hợp tác với điều trị. Một bệnh nhân bị tiểu đường, cao áp huyết và cao mỡ trong máu được cho thuốc đầy đủ nhưng không uống. Ngược lại, ông đọc báo, mua thuốc quảng cáo trên báo để tự chữa. Hơn nửa năm sau ông trở lại, cho biết rằng chiều hôm trước ông bị đau ngực, đau lan ra tay trái, đau muốn xỉu, định đi cấp cứu nhưng lại thôi.

Tôi thăm khám và cho biết rằng ông bị đau tim, có nhiều khả năng là bị nhồi máu cơ tim và khuyên ông vào bệnh viện. Ông không tin rằng bị đau tim, cho rằng “hôm qua ‘ăn đồ mát’ nên bị ‘hàn’ mà thôi”. Ông già 67 tuổi, ngồi trên bàn khám bệnh, đung đưa hai chân, cười và nói “Hôm nay tôi khỏe rồi, bây giờ vật hai con trâu cũng chết!”.

Đây là phản ứng tự nhiên, người bệnh thường chối bỏ bệnh tật của mình, tìm cách giải thích sự việc một cách chủ quan, gắn hai việc không liên quan lại với nhau. Tôi rất tiếc rằng ông đã bỏ lỡ cơ hội điều trị, đã tự mua thuốc quảng cáo để uống nên bệnh không khỏi và đã bị biến chứng. Dù sao bây giờ ông cũng nghe lời tôi vào bệnh viện. Ông đã được mổ tim, thay thế các mạch máu bị tắc bằng các mạch máu lành, ông đã khỏe và đã về nhà. Bây giờ thì ông chịu điều trị theo y khoa, tuy rằng hơi trễ.

Một số người không nghe theo sự hướng dẫn của thầy thuốc vì không muốn tùy thuộc vào người khác. Đàn ông không muốn đi khám bệnh vì không muốn cho rằng mình là “yếu”. Khi bị bệnh họ cũng muốn tự chữa lấy. Đàn bà hay nghe lời khuyên của bạn bè. Họ tin bạn bè hơn tin bác sĩ, nghe bạn bè mách thuốc và tự chữa, dùng những phương tiện tự tìm kiếm được. Tinh thần làm chủ bản thân là tốt nhưng phải làm chủ bản thân như thế nào cho hợp lý.

Một ông bị tiểu đường nhưng không bao giờ chịu uống thuốc theo lời chỉ dẫn. Khi bảo phải uống 2 viên thì ông chỉ uống 1 viên, khi bảo phải uống 4 viên thì ông chỉ uống 2 viên! Sau một thời gian ông thấy mờ mắt, đi khám mắt, được biết là đã bị biến chứng của tiểu đường ở mắt. Từ đó, ông thấy sợ nhưng đã trễ.

Một bà bị cao áp huyết nhưng không uống thuốc đầy đủ nên áp huyết không xuống được đến mức bình thường. Bà tự nuôi bệnh. Sau nhiều năm, bà bị tai biến mạch máu não, bị liệt nửa người, phải nằm bệnh viện. Từ đó bà biết sợ nên uống thuốc đều đặn và giữ áp huyết ở mức bình thuờng một cách dễ dàng. Rất may bà phục hồi gần hoàn toàn và đi làm việc lại được; bà có ý chí phấn đấu rất lớn, đã đi bộ đến chỗ làm và đi bộ về để luyện tập. Nhờ vậy mà đến nay, sau 5 năm, bà vẫn khỏe mạnh.

Những người đó đều phải trả giá đắt cho kinh nghiệm của mình. Nhưng cũng có những người đã không có may mắn để rút kinh nghiệm vì họ đã mất!

Tuy hỏi bệnh sử và thăm khám cơ thể bao giờ cũng là bước đầu không thể bỏ qua được, y khoa ngày nay còn cần tìm hiểu sâu về những gì xảy ra trong cơ thể, về những gì mà mắt không nhìn thấy được, tay không sờ thấy được.

Khoa sinh hóa học cho phép đo lường nhiều chất trong máu, ngay cả khi chúng chỉ hiện diện với nồng độ rất nhỏ. Ngày nay ta có thể đếm hoặc đo lường cả khối lượng siêu vi trong một đơn vị máu để định bệnh và theo dõi kết quả điều trị.

Khoa học tạo hình có thể chụp được những bộ phận sâu trong cơ thể rõ ràng như thấy tận mắt, điều mà ngày xưa ta phải mổ ra mới thấy được.

Như vậy, thử máu hoặc chụp hình là những xét nghiệm cần thiết, nhiều khi không thể không có được nếu muốn biết rõ về sức khỏe và bệnh tật. Những người bị tiểu đường cần biết lượng đường trong máu để điều chỉnh liều lượng thuốc vì đường thường xuyên thay đổi. Những người bị bệnh gan, thận, cần thử máu để theo dõi tiến triển của bệnh đối phó thích đáng. Một số người sợ thử máu vì cho rằng lấy hết máu, lấy mất sinh khí. Lấy 20-30 phân khối máu không có nghĩa gì đối với khối lượng máu của cơ thể vốn rất nhiều hơn thế và lại được tái tạo mỗi ngày.

Tuy khoa học tiến bộ nhưng không phải là chúng ta có thể biết tất cả và làm được tất cả. Có người nghĩ đơn giản, tưởng rằng thử máu là biết đựơc tất cả. Thử máu hay làm xét nghiệm nói chung cũng chỉ là đặt câu hỏi, ta hỏi về cái gì thì được trả lời về cái ấy. Thử máu không thể cho biết tất cả vì có thứ thử máu thấy, có thứ thử máu không thấy.

Có người lại nghĩ rằng thử máu biết được ung thư. Thử máu có thể biết được ung thư tế bào máu mà không biết được các loại ung thư khác. Ngay cả ung thư máu cũng có khi thử máu không thấy mà phải lấy mẫu tủy là bộ phận làm ra máu mới chẩn đóan được.

Hiện chưa có cách thử máu nào biết được ung thư. Không có ung thư nói chung. Ung thư phải là ung thư của một bộ phận nào, thí dụ ung thư gan, phổi, cổ tử cung… Chẩn đoán ung thư dựa vào tế bào nghĩa là lấy mẫu của bộ phận nghi bị ung thư để khảo sát dưới kính hiển vi. Trong một vài trường hợp có xét nghiệm có tính chất hướng dẫn khiến ta đi tìm thêm về ung thư. Thí dụ trong bệnh của tiền liệt tuyến, nếu xét nghiệm PSA cao quá giới hạn khiến nghi ngờ có thể có ung thư tiền liệt tuyến thì có thể sinh thiết, lấy mẫu tiền liệt tuyến để tìm xem có ung thư hay không.

Tóm lại con người là một bộ máy cao cấp, cao hơn bất cứ bộ máy nào khác. Tiến bộ của khoa học giúp ta định bệnh và chữa bệnh mỗi ngày một tốt hơn. Vì khoa học tiến triển nên y khoa mỗi ngày một trở nên phức tạp, cần nhiều thời gian học tập và huấn luyện để có kiến thức và sử dụng kiến thức đúng phương pháp. Nói như thế không phải là đề cao vai trò của người thầy thuốc và chia cách thầy thuốc với bệnh nhân.

Đến đây tôi xin trở lại ý niệm về làm chủ bản thân. Chữa bệnh là một sự hợp tác hai chiều. Thầy thuốc là người biết về chuyên môn, làm cố vấn về sức khỏe. Bệnh nhân là người nhận sự điều trị, có quyền biết về tình trạng sức khỏe, bệnh tật và cách điều trị bệnh tật của mình.

Bệnh nhân làm chủ khi hiểu biết và hợp tác với sự điều trị.

Bác sĩ Nguyễn Văn Đích

Atlanta- Georgia.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thử tưởng tượng rằng chỉ cần uống một viên thuốc là quý vị sẽ tràn trề năng lượng, da dẻ mịn màng, và tim mạch khỏe re? Các viễn cảnh hấp dẫn này vẫy gọi mãnh liệt mỗi khi chúng ta dạo quanh qua các quầy hàng bán các loại thực dược phẩm bổ dưỡng trong hiệu thuốc, từ các loại viên uống dầu cá (fish oil), bột collagen (collagen powder), kẹo bổ sung ma-giê và muôn hình vạn trạng các loại vitamin.
Hơn một thập niên từ sau cái chết bất ngờ của mẹ, Sehrish Sayani mắc chứng rối loạn tâm thần hậu chấn (PTSD). Suốt những năm đó, những cơn hoảng loạn dữ dội nhất đã giảm dần, nhưng các triệu chứng như nghi ngại thái quá (hypervigilance), trở nên đặc biệt nhạy cảm với một số yếu tố và những giấc ngủ chập chờn đã trở nên quen thuộc trong cuộc sống của cô.
Trong cuốn tiểu thuyết Chuyện Hai Thành Phố (A Tale of Two Cities) của Charles Dickens, được xuất bản năm 1859 và lấy bối cảnh thời Cách Mạng Pháp, có đoạn viết: “Đó là thời đại tốt đẹp nhất, cũng là thời đại tồi tệ nhất, đó là thời đại của sự khôn ngoan, cũng là thời đại của sự ngu xuẩn.” Đại dịch COVID-19 cũng là một thời đại như thế. Một mặt, khoa học đã cứu sống được nhiều người. Chưa đầy một năm sau khi phát hiện virus, Hoa Kỳ đã tạo ra và thử nghiệm vắc xin, rồi cho sản xuất, phân phối và triển khai tiêm chủng hàng loạt miễn phí cho người dân. Ước tính vắc xin COVID đã cứu được ít nhất 3.2 triệu người chỉ riêng ở Hoa Kỳ. Những thành tựu này tạo ra hy vọng về việc chúng ta có thể nhanh chóng ứng phó với đại dịch trong tương lai.
Hơn một thập niên trước, Shria Kumar, bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa và là chuyên gia nghiên cứu tại Đại học Miami, bắt đầu chú ý đến một dấu hiệu đáng lo ngại. Có một số bệnh nhân ung thư dạ dày đến gặp bà ở độ tuổi rất trẻ, và rất nhiều người là phụ nữ. Khuynh hướng này vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay. Các khoa học gia đang nỗ lực tìm hiểu tại sao điều này lại xảy ra. Vào mùa xuân năm ngoái, họ đã xác nhận rằng hiện tượng này đang diễn ra ở Hoa Kỳ. Sau khi kiểm tra hệ thống các cơ sở dữ liệu chứa các thông tin chi tiết về các trường hợp ung thư ở nhiều tiểu bang trên toàn quốc, các nhà nghiên cứu nhận thấy ung thư dạ dày đang gia tăng nhanh hơn ở phụ nữ trẻ.
Wegovy, Ozempic và Mounjaro là các loại thuốc giảm cân và điều trị tiểu đường đã gây được tiếng vang lớn trong lĩnh vực tin tức y tế. Chúng nhắm vào các con đường điều tiết liên quan đến cả bệnh béo phì và tiểu đường, và được nhiều người coi là bước đột phá trong việc kiểm soát cân nặng, đường và huyết áp. Nhưng liệu những loại thuốc này có giải quyết được nguyên nhân gốc rễ của hội chứng chuyển hóa (metabolic disease) không? Điều gì đã thúc đẩy sự phát triển của chúng từ ban đầu?
Gần đây quý vị vừa bị cảm lạnh, cúm, RSV hoặc COVID, bệnh đã qua nhưng mãi vẫn không thể hết ho? Rất nhiều người bị giống như vậy. Triệu chứng này có thể tồn tại trong nhiều tuần sau khi cơ thể chúng ta đã loại bỏ vi-rút. Michael Shiloh, một bác sĩ chuyên nghiên cứu bệnh truyền nhiễm tại Trung tâm Y tế UT Southwestern cho biết những bệnh nhân bị ho thường kể là họ đã bị bịnh từ 8 tuần trước khi đến gặp ông. Ông nói: “Chúng tôi thực sự không thể phát hiện thấy vi rút gì ở những người này nữa nhưng họ vẫn bị ho.”
Bằng cách bắt chước cơ chế bảo vệ của cơ thể chống lại nhiễm trùng do vi khuẩn, một nhóm nghiên cứu ở Lund, Thụy điển hy vọng có thể ngăn chặn tình trạng viêm phát triển thành nhiễm trùng máu, theo đài truyền hình SVT, Thụy điển. Nhiễm trùng máu là tình trạng nhiễm trùng có thể đe dọa tính mạng. Thông thường nguyên nhân là do viêm phổi, nhiễm trùng đường tiểu hoặc nhiễm trùng vết thương. Nghiên cứu từ Lund cho thấy hiện nhiễm trùng huyết phổ biến hơn so với trước đây.
Ngày nay, có nhiều người lớn hơn bao giờ hết đang phải đối mặt với chứng rối loạn khả năng tập trung- thiếu khả năng chú ý, hay ADHD. Người ta nghi ngờ nguyên nhân chính của vấn đề này là do công nghệ hiện đại đang gây áp lực lên não bộ của họ. Trong khi có gần 10% trẻ em được chẩn đoán mắc chứng ADHD, một phân tích tổng hợp gần đây từ nhiều nghiên cứu cho thấy gần 6.8% người lớn mắc chứng ADHD – tăng từ 4.4% vào năm 2003.
Bộ não của chúng ta thường có khuynh hướng tìm kiếm và phản ứng với những điều mang lại sự hài lòng, gọi là phần thưởng. Khi chúng ta đói, bộ não hiểu rằng thức ăn là một phần thưởng, còn khi ta khát, nước sẽ là phần thưởng. Nhưng lạm dụng các chất gây nghiện như rượu và các loại thuốc có thể ảnh hưởng đến các con đường tìm kiếm phần thưởng tự nhiên trong bộ não, tạo ra những ham muốn khó kiểm soát và làm giảm khả năng kiểm soát hành vi của chúng ta.
Aissam Dam, cậu bé 11 tuổi, lớn lên trong một thế giới im lặng tuyệt đối. Em sinh ra đời đã bị điếc và chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Khi sống trong một cộng đồng nghèo ở Maroc, em đã học cách diễn đạt bằng ngôn ngữ ký hiệu do chính mình phát minh ra và không được đi học. Năm ngoái, sau khi chuyển đến Tây Ban Nha, gia đình đưa em đến gặp một chuyên gia về thính giác, người đã đưa ra một gợi ý đáng ngạc nhiên: Aissam có thể đủ điều kiện tham gia thử nghiệm lâm sàng sử dụng liệu pháp gen. Vào ngày 4 tháng 10, Aissam được đưa đến điều trị tại Bệnh viện Nhi đồng Philadelphia, trở thành người đầu tiên được điều trị bằng liệu pháp gen ở Hoa Kỳ cho bệnh điếc bẩm sinh. Mục đích là cung cấp cho em thính giác, nhưng các nhà nghiên cứu không biết liệu phương pháp điều trị này có hiệu quả hay không, và nếu có thì em sẽ nghe được bao nhiêu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.