Hôm nay,  

Lặn Biển Bắt Cá

21/04/200800:00:00(Xem: 5007)

Bạn,

Theo báo Tiền Phong, tại vùng duyên hải tỉnh Kiên Giang, ở khu vực Hòn Nghệ , huyện Kiên Lương, ngư phủ giăng câu, thả lưới đánh cá, cào tôm, dùng ốc bắt mực là chuyện hằng ngày ở biển, nhưng chuyện lặn biển bắt cá mú sao thì ít người làm được. Báo Tiền Phong ghi nhận về cuộc mưu sinh khốn  khó của những ngư dân làm nghề này qua đoạn ký sự như sau.

Như thường lệ, lúc hừng đông vừa rạng, sau khi uống cà phê xong các anh Huỳnh Văn Tiền 33 tuổi, Nguyễn Quốc Danh 31 tuổi, Nguyễn Văn Doãn 42 tuổi kéo nhau xuống biển. Họ ở ấp Bãi Chướng, xã Hòn Nghệ chuyên lặn bắt cá mú sao. Người nổi tiếng nhất trong nhóm là anh Tiền, được mệnh danh kình ngư Hòn Nghệ có ngôi nhà nhỏ xinh xắn, nên thơ nằm cạnh Bãi Chướng. Khi  phóng viên  nói muốn theo anh một ngày để xem lặn bắt cá mú sao,  anh trả lời:  Được anh đi theo càng vui, đi một lần nhìn  tận mắt cho biết.Ghe chạy gần hai giờ thì giảm tốc độ, anh Tiền cho biết đã cách bờ Hòn Nghệ 9 - 10 hải lý. Mất một hồi loanh quanh tìm bãi, anh Tiền nói: Loại cá mú sao chuyên sống ở bãi đá ngầm hay rạn san hô. Chúng tôi phải lặn sâu 10 m-12 m mới bắt được chúng.Trên ghe của anh Tiền còn có anh Long, hai sẽ người thay phiên nhau lặn. Nhìn cơ thể hai anh thấy bắp thịt nổi cuồn cuộn, nước da sạm đen nắng gió thật rắn chắc.

Anh Long bắt đầu với những vật dụng cần thiết, nào kiếng đeo mắt, ống hơi ngạm miệng, đặc biệt là chiếc nịt bằng chì nặng 6 - 7 ký đeo quanh lưng để khi lặn sâu không bị sức nước đẩy lên. Tay anh còn ôm theo lưới, anh giải thích là để bao quanh gạn khi phát hiện có cá, anh không quên mang theo túi cào nhỏ để đựng cá, rồi nhảy ùm một cái xuống biển. Anh Tiền ngồi trên ghe có nhiệm vụ khi anh Long ra dấu báo hiệu thì kéo lên. Cứ thế hai người tiếp tục thay phiên nhau lặn.

Bạn,

Cũng theo báo Tiền Phong, trước đây, ngư phủ lặn ở độ sâu đến hơn 40 m thường găp nhiều rủi ro như chảy máu lỗ tai, ho ra máu, liệt tay, liệt chân đó là tai nạn nghề nghiệp. Bây giờ các anh chỉ lặn ở độ sâu không quá 15 m.  Ngư dân  tên Tiền nhìn ra mặt biển xanh mênh mông có mấy con hải âu đang bay chập chờn, giọng hạ xuống như thì thầm: "Nói thiệt với anh, nghề này tay chân còn ướt thì còn tiền, tay chân khô rồi là đói. Thằng nào may mắn có vợ con ít ăn xài, để dành được chút ít thì còn đỡ."

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, thời gian gần đây, nhiều cơ sở dịch vụ việc làm ở thành phố Sài Gòn và Hà Nội đã bị người lao động tố cáo về tội danh lừa đảo. Những cơ sở này không   trụ sở chật hẹp, có khi chỉ là 1 căn phòng nhỏ, diện tích không quá 10 mét vuông, không có giấy phép hoạt động, nhưng vẫn treo bảng, thông báo
Theo báo Thanh Niên, tại tỉnh Lâm Đồng, có một   ngôi làng   chỉ với 2 ngàn 170 cư dân nhưng có đến 53 cơ sở thờ tự gồm chùa, tịnh xá, tịnh thất, niệm phật đường. Tính trung bình cứ 40 người có một cơ sở thờ tự, và đây được xem là địa phương quy tụ nhiều chùa chiền nhất Việt Nam hiện nay. Nhiều người gọi đây là "xóm chùa"
Theo báo quốc nội,   hiện nay Việt Nam có gần 170 doanh nghiệp xuất cảng lao động.Từ năm 1999 đến nay, các doanh nghiệp đã đưa khoảng 350 ngàn người đi làm thuê ở nước ngoài. Điều đáng nói là để được lọt vào danh sách tuyển dụng, người lao động đã phải trả rất nhiều khoản chi phí   cao hơn
Theo báo SGGP, trong hơn một tháng qua, giá vàng liên tục biến động khiến cho thị trường bất động sản tại thành phố Sài Gòn vốn đã trầm lắng, càng trở nên ảm đạm hơn. Vắng khách, ế ẩm là tình trạng ở các công ty môi giới địa ốc. Qua   khảo sát tại các trung tâm môi giới, siêu thị địa ốc trên địa bàn TPSG
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại miền Tây Nam phần, rất nhiều gia đình nông dân ở An Giang, Đồng Tháp, Cần Thơ   đang đổ xô nuôi ếch Thái Lan với hy vọng "đổi đời" theo lời quảng cáo của các điểm bán ếch giống, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Các đàn ếch Thái đã đến thời kỳ lớn để bán ra thị trường nhưng
Theo báo quốc nội, tại vùng biển tỉnh Quảng Ninh ở miền Bắc VN, từ lâu lắm rồi,   một   hòn   đảo có địa danh là Quan Lạn, thuộc huyện Vân Đồn đã thành "bến đỗ" của những tử thi không may gặp nạn giữa mênh mông sóng nước.   Những ngôi "mộ gió" nằm chênh vênh giữa những ghềnh   trong tiếng thét gào tang thương
Theo báo quốc nội, tại thành phố Sài Gòn, những người yêu cổ thư đã cùng nhau thành lập một câu lạc bộ để thảo luận, chia sẻ thông tin về sách cổ. Mỗi tuần, họ gặp nhau một lần. Có khi để bàn về giá trị của một đầu sách vừa tìm được, có khi chỉ để trao đổi cách giữ gìn những trang sách úa vàng theo thời gian
Theo báo quốc nội, trên địa bàn thành phố Đà Nẵng, hàng trăm năm nay, người dân phường Xuân Hà, Thanh Khê, vẫn thường gạt sang một bên những cái rùng mình khi nghĩ tới cái chết giữa mênh mông biển cả để giữ lấy nghề câu mực ở đại dương. Chấp nhận đi biển là chấp nhận "hồn treo cột buồm", sự thi gan với biển
Theo báo quốc nội, ở làng Yên Thành thuộc vùng Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình có chùa Nhất Trụ, trước cửa chùa vẫn còn một cột kinh Lăng Nghiêm bằng đá hình bát giác, những chữ còn đọc được cho   biết cột kinh được làm vào năm Lê Đại Hành thứ 16 (năm 995), trải qua ngàn năm, gió mưa bão lụt, mà cột kinh vẫn đứng thẳng.
Tại VN, đã từ lâu việc cá cược, cá độ túc cầu tuy bị cấm nhưng vẫn tồn tại với những đường dây liên kết hoạt động qui mô. Theo báo quốc nội, trong các đường dây cá độ, ngoài các tay trùm và dân chơi, còn có 1 thành phần được gọi là "nghề làm bóng". Đó là tiếng lóng này ám chỉ "nghề" của những kẻ môi giới cá độ túc cầu


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.