Hôm nay,  

Rừng Hết, Thú Không Còn

18/05/200900:00:00(Xem: 3192)

RỪNG HẾT, THÚ KHÔNG CÒN

Bạn,
Theo báo Sài Gòn, tại các huyện miền nuí tỉnh Quảng Nam, tình trạng phá rừng ngày càng gia tăng đến mức báo động.  Những người phá rừng để lấy gỗ không chỉ là lâm tặc địa phương, mà còn có cả dân từ các tỉnh miền Bắc vào. Rừng bị  đốn, thú rừng cũng bị săn bắt khắp nơi. Những loại thú rừng hiếm qúy  bị giết sạch. Báo Thanh Niên ghi nhận thực trạng này qua đoạn  ký sự như sau.
Sau cả chục lần đến các huyện Nam Giang, Đông Giang, phóng viên thấy những cánh rừng ngày càng xơ xác. Đứng trên đồi xã Macoiih, cư dân Alăng Trưng chỉ lên ngọn núi trước mặt, tiếc nuối: "Hồi trước rừng tốt lắm, đâu có nhìn thấy rõ mấy cái cây như bây chừ". Rừng đã đi đâu" Rừng về xuôi, biến thành những khung sườn, cửa tủ, bàn ghế đẹp. Phần còn lại biến thành củi, cũng chở về xuôi cho người ta đốt lò. Con người dùng mọi thủ đoạn tàn phá rừng, hằng năm hằng tháng hằng giờ. Từng đống cây rừng dọc đường Trường  Sơn,  đoạn bên kia cầu sông Bung (huyện Nam Giang) mà phóng viên ghi hình hàng loạt, không biết đâu là gỗ lòng hồ, đâu là củi tận thu! Họ đến tận rừng để tận diệt rừng.
Tại làng Pà Dấu, đội quân xe gắn máy tập trung 24 giờ trong một tuần, biến nơi đây thành cứ địa hoạt động, có cả xưởng xẻ gỗ tại chỗ, có nhà ở, lán trại cách đường không xa. Mỗi chiều xuống, họ ùn ùn chở gỗ về phía Thạnh Mỹ, mỗi súc gỗ dài vài thước. Họ biến người dân nơi đây thành "công nhân" của đường dây lấy gỗ, ngày công mấy chục ngàn đồng với đủ loại công việc: cảnh giới kiểm lâm, lấy cỏ cho trâu ăn, trâu vào rừng kéo gỗ... Còn phía Đông Giang, đoạn giáp ranh Đà Nẵng, gần đây có hiện tượng xe gắn máy chở gỗ nửa khuya. Kiểm lâm và Đội kiểm soát liên ngành canh giữ gắt gao nhưng vẫn không vơi.


Cư dân Alăng Trưng, thôn phó thôn A Bông, nói với  phóng viên: "Người phá rừng từ ngoài Bắc vào đây đông lắm. Chỗ mô có họ thì động rừng động núi. Họ không cưa ngã cây ngay mà chỉ cưa sẵn hai bên thân cây. Đợi khi gió ngã, nói bị bão ngã, tận thu. Cũng có khi họ chôn cây gỗ dưới đất, lâu ngày đào lên nói gỗ rục".   Alăng Trưng dẫn   phóng viên ra phía sau nhà ủy ban xã xem đống gỗ kiền kiền non bị bắt từ bên trong Trạm bảo vệ rừng giống, tiếp: "Tới nay, phía Cà Dăng hết gỗ rồi. Mà nếu có cũng không chở ra được do đường ở Cổng Trời bị sạt lở từ sau bão số 6. Xã Macoiih cũng hết gỗ luôn. Chỉ còn gỗ từ phía làng tái định cư Cưk Ch' run và dưới sông Bung, ranh giới giữa Nam Giang và Đông Giang"
Bạn,
Báo Thanh Niên dẫn lời một viên chức xã Maoiih tên là Alăng Ban, nói trước máy ghi âm: "Rừng hết thú cũng không còn. Người các xứ tới đây phá hết rừng. Họ đem cả gia đình, làm lán trại trên núi, hồi nào có nhiều tiền mới về. Dân Quảng Bình đặt cả ngàn bẫy thú từ núi này sang núi khác. Tịch thu, phá hủy hoài không hết. Con nai, con nhím, con chồn chi cũng sạch. Chừ chỉ còn con heo rừng, con mang, con sơn dương".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.