Hôm nay,  

Làng ‘Lâm Tặc’

06/08/200800:00:00(Xem: 3753)
Bạn,

Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại xã Hương Quang, huyện Vũ Quang, tỉnh Hà Tĩnh. Toàn xã này có hơn 90 hécta đất nông nghiệp, thế nhưng thu nhập chính của 420 gia đình trong xã lại chủ yếu từ "nghề"... phá rừng. Từ lâu, nơi đây còn được gọi bằng những cái tên khác như "làng lâm tặc" hay "thánh địa gỗ lậu." Báo Nông Nghiệp VN ghi nhận toàn cảnh về làng này qua đoạn ký sự như sau.

Nằm trong khu vực biên giới và là vùng đệm của "Vườn Quốc gia Vũ Quang", thế nên người dân ở 4 xóm của xã Hương Quang là Tân Quang, Kim Quang, Tùng Quang có đủ "thiên thời địa lợi" để... phá rừng. Vào rừng đốn gỗ kéo về bán cho các đầu nậu là "nghề" chính của hầu hết các gia  đình. Có mặt tại miền sơn cước này, phóng viên không khỏi ngỡ ngàng. Cả làng như một bãi tập kết gỗ khổng lồ. Gỗ nằm la liệt trong nhà, ngoài vườn đến tận cả...chuồng trâu. Mỗi gia đình là một kho chứa gỗ với đầy đủ các chủng loại từ chua, lim, dổi...

Tại bờ sông, bìa rừng gỗ ồ ạt tuồn về bằng xe kéo, trâu ngay giữa ban ngày. Ở Hương Quang đa số đàn ông con trai, phụ nữ trong độ tuổi lao động đều mang theo trâu, cưa máy bỏ vào rừng. Ở nhà chỉ còn lại người già và trẻ em. Vào vai lái gỗ, phóng viên  lân la tìm nhà của Phạm H, một cư dân của "làng lâm tặc." Cũng như bao gia đình khác ở xóm Kim Quang, nhà của H cũng là một kho chứa gỗ mà theo quan sát của chúng tôi số lượng không dưới 5 khối. Với thâm niên gần 30 năm làm "nghề" phá rừng H đã sắm cho mình cơ ngơi khá khang trang với một ngôi nhà gỗ cao tới hơn chục thước và 6-7 bộ phản. Đó còn chưa kể số gỗ nằm ngoài vườn và số đã bán. Khi phóng viên đặt vấn đề muốn mua một ít gỗ, H niềm nở: "Các chú cần bao nhiêu cũng có. Ở làng này gỗ thiếu gì, chỉ cần có tiền thì loại nào cũng xong."

Bên cạnh việc phá rừng để mưu sinh thì ở "làng lâm tặc" từ lâu đã rộ lên phong trào đua nhau làm nhà gỗ. Nhà nào muốn dựng nhà thì chỉ cần vào rừng gom gỗ về sau đó thuê thợ dưới xuôi lên làm. Xóm Kim Quang có khoảng 160  gia đình thì đã có đến hơn 120 ngôi nhà gỗ hoành tráng mọc san sát nhau. Mỗi ngôi nhà như vậy tổng cộng cũng phải mất trên 10 khối gỗ và toàn bộ đều lấy từ rừng.

Bạn,

Cũng theo báo Nông Nghiệp VN, tại xã này, phần vì hoàn cảnh gia đình, phần vì nhà ở cách xa trường học đã kéo nhiều trẻ em ở "làng lâm tặc" từ bỏ con chữ theo chân người lớn lao vào thua đủ với rừng. Đó chính là nguyên nhân khiến Hương Quang có rất nhiều lâm tặc nhí. Với  những trẻ em này. một chuyến vào rừng đi gỗ về được trả tiền có sức hút lớn hơn rất nhiều so với niềm vui nơi trường học.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Người Lao Động, hiện nay, tuy hợp tác văn hóa Việt-Pháp khá phát triển nhưng số người học tiếng Pháp tại VN lại không nhiều. Để minh chứng hiện trạng này, báo NLĐ đã nêu ra trường hợp tại trường Đại học Khoa học xã hội & Nhân văn TPSG, khoa Anh văn của trường này có 1,200 sinh viên "hệ chính quy", trong khi số sinh viên theo học Pháp văn của trường là 390 sinh viên
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị, Người Lao Động, trong các hòn đảo vùng biển miền Trung, có đảo Lý Sơn thuộc tỉnh Quảng Ngãi có địa hình đặc biệt. Đảo này có năm ngọn núi vươn lên giữa biển, khum khum như những cái bếp than đá khổng lồ đã tắt. Dân địa phương bảo trong số đó chỉ mới có bốn ngọn từng nổi trận lôi đình, để lại những cái miệng há rộng đầy nham thạch.
Theo báo SGGP, hàng ngàn gia đình ở miền Tây Nam phần đang đối mặt với tình trạng cây tràm rớt giá thê thảm và tiêu thụ khó khăn, trong khi nợ ngân hàng, nợ "nóng" bên ngoài chưa thanh toán. Nhiều nông dân đã lòng phá chặt bỏ bỏ hàng ngàn hécta tràm xanh tốt hoặc bán đất trồng tràm trả nợ ngân hàng.
Theo các nhà nghiên cứu nhân văn, trống đồng là biểu tượng cho quyền uy của tộc người hoặc cá nhân thủ lĩnh của một số tộc người, nó còn là nhạc khí sử dụng trong những nghi thức thiêng liêng. Tại Việt Nam, có trống đồng Thanh Hoá gắn liền với văn hoá Đông Sơn, nền văn minh của thời đại các vua Hùng và còn trường tồn cùng với các vương triều qua nhiều thế kỷ.
Tại vùng ngoại ô của thành phố Đà Lạt có 1 ngôi chùa có con rồng dài 49 mét, vây được đắp bằng các mảnh vỡ của 50 nghìn vỏ chai bia, do đó dân địa phương gọi tên chùa này là chùa Ve chai. Tên chính thức của ngôi chùa là Linh Phước, cách thành phố Đà Lạt khoảng 8 km. Ngoài kiến trúc độc đáo, nơi đây còn có một đại hồng chung được coi là lớn nhất Việt Nam.
Theo báo Thanh Niên, tình trạng nước đục lại tái xuất hiện ở nhiều khu vực trên địa bàn thành phố Sài Gòn vào những ngày cuối tháng 3 vưà qua. Nơi xảy ra nhiều nhất là địa bàn các quận Tân Bình, Tân Phú, 11 và lan đến nhiều phường ở quận 7. Trong đêm 29 đến sáng ngày 30/3/2006, tình trạng nước máy tại các quận: 6, 7, 8, 11, Tân Bình, Tân Phú, Bình Tân, huyện Bình Chánh và Nhà Bè bỗng dưng bị đục ngầu như nước cống.
Theo báo quốc nội, tại quận 8 TP Sài Gòn, có câu lạc bộ diều Phượng Hoàng, nơi quy tập những người chơi diều như môn thể thao nghệ thuật. Tại đây có 1 nghệ nhân tên là Nguyễn Thanh Vân, năm nay 56 tuổi, đã góp phần tạo nên hình tượng đặc trưng của nhiều lễ hội chỉ bằng những cánh diều. Không ai biết cánh diều có từ bao giờ, nhưng đối với ông Nguyễn Thanh Vân
Theo báo quốc nội, hàng năm, cứ vào tháng 3, các lò luyện thi đại học trên địa bàn thành phố Sài Gòn bắt đầu hoạt động rầm rộ. Đây cũng là thời điểm chạy nước rút của thày trò các lớp cuối cấp bậc trung học. Năm nay, ngoài các lò luyện thi đại học tấp nập kẻ học người dạy, các trung tâm "bồi dưỡng văn hóa" tại các trường trung học phổ thông (lớp 10-12) cũng nóng lên bởi quy định thi tuyển sinh vào lớp 10.
Tại các tỉnh miền núi ở phía Bắc VN, có khá nhiều phiên chợ đặc biệt, mỗi chợ đều có một vẻ riêng. Riêng tại tỉnh Hòa Bình, có một cái chợ nhỏ, tồi tàn, nhưng thu hút rất đông dân địa phương qua những phiên chợ họp vào các ngày mồng năm, mồng mười hàng tháng (cứ cách 5 ngày có một phiên) với rất nhiều mặt hàng có giá đúng 1 ngàn đồng (khoảng 0.06 Mỹ kim).
Theo báo Tuổi Trẻ, tại tỉnh Nghệ An có 1 làng nghèo ven biển mà đa số gia đình cư dân đã kiếm sống bằng nghề bán muối rong. Đó là làng Trung Hậu thuộc xã Diễn Vạn, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Cả làng có gần 300 lao động đi bán muối rong, phần lớn là ở độ tuổi mười lăm, mười tám, hai mươi. Nhà nào cũng có người đi bán muối.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.