Hôm nay,  

Cái Gì Cũng ‘đô’

21/11/200500:00:00(Xem: 5694)
Bạn,

Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại trung tâm thành phố Sài Gòn, khu phố Tây (gồm các đường Phạm Ngũ Lão, Đề Thám, Bùi Viện, thuộc quận 1) là nơi hàng hóa được niêm yết giá bằng Mỹ kim nhiều nhất bởi nơi đây là điểm tập trung của Tây ba-lô. Ngoại trừ những nơi hội đủ quy chuẩn được phép niêm yết giá và thực hiện giao dịch bằng ngoại tệ, tại rất nhiều cửa hàng, quầy, sạp, quán ăn... ở khu vực này cũng niêm yết bằng Mỹ kim. Báo Người Lao Động ghi nhận thực trạng này như sau.

Tại khu phố Tây, bà Loan, một chủ tiệm kinh doanh Internet-phone trên đường Bùi Viện, cho biết: Trước khi đến lưu trú dài ngày tại phố Tây, đại đa số du khách đã đổi Mỹ kim (hoặc các ngoại tệ khác) sang tiền VN rồi, nhưng dân buôn bán cứ treo giá bằng "đô", buộc khách phải đổi ngược lại, rất vô lý. Vì thế, trước đây cũng từng niêm yết cước phí Internet-phone bằng Mỹ kim, nay bà Loan đã chuyển sang niêm yết bằng tiền VN.

Niêm yết giá bằng ngoại tệ ở phố Tây dù sao cũng dễ chịu hơn những nơi có hầu hết khách hàng là dân nội địa. Ghé những tiệm bán xe gắn máy trên các đường Lý Tự Trọng (quận 1), Phan Đăng Lưu (quận Bình Thạnh)..., các loại xe đều được niêm yết giá bằng Mỹ kim. Phần lớn những cửa hàng kinh doanh thiết bị vi tính trên đường Bùi Thị Xuân, Nguyễn Thị Minh Khai, Tôn Thất Tùng... cũng tung ra bảng giá linh kiện niêm yết bằng "đô". Quan sát hằng giờ tại những nơi nói trên, phóng viên nhận thấy khách hàng là người nước ngoài đến mua bán chiếm tỉ lệ rất thấp, không quá 5%.

"Sốc" nhất có lẽ là việc niêm yết giá bằng Mỹ kim tại những cửa hàng thời trang trên các đường Hai Bà Trưng, Nguyễn Đình Chiểu... Trong một cuộc trà dư tửu hậu, anh bạn phóng viên đang làm tại một công ty trang trí nội thất kể rằng anh đã từng "dám" đưa bạn gái đi mua sắm trên đường Nguyễn Trãi, vì nghe giới thiệu toàn đồ hiệu, giá vừa phải, chỉ chừng "vài trăm" một món. Vào đó, anh mới toát mồ hôi hột vì món nào cũng vài trăm... "đô" trở lên. Nghe chuyện, có người bạn chặc lưỡi: "Nhằm nhò gì, bây giờ có lắm nơi bán vé mát-xa cũng bằng đô nốt.".

Bạn,

Báo NLĐ viết tiếp: Có một thời, uống cà phê trên tòa nhà Saigon Trade Center cao 33 tầng đã trở thành thú vui của dân thượng lưu. Trong giới trẻ, nhiều người ít tiền, nhưng muốn một lần đến Panorama cho biết, đành phải đổi tiền Việt sang Mỹ kim. Một ly cà phê nhàn nhạt, giá hơn 3 Mỹ kim có lẽ khiến nhiều người thất vọng, đến một lần rồi thôi. Trong nhiều trường hợp, đặc biệt là tại các bar, nhà hàng, vũ trường... một bộ phận giới trẻ có thói quen xài "đô" đã bị chém đẹp khi dùng Mỹ kim để thanh toán, trong khi giá sản phẩm, dịch vu được tính bằng tiền Việt. Khi đó, các nơi bán chẳng "dại" gì tính đúng theo tỉ giá hối đoái trong ngày và phần thiệt luôn thuộc về khách hàng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ô nhiễm môi trường là nan đề... Có vẻ như Việt Nam không đặt làm ưu tiên... Báo Tài Nguyễn & Môi Trường kể chuyện Quảng Ngãi bó tay: Rác tràn lan Quốc lộ 1A, tỉnh Quảng Ngãi bí phương án xử lý.
Học nghề dĩ nhiên là dễ tìm việc hơn học chữ... Bao giờ cũng thế. Báo Dân Sinh kể chuyện Đà Nẵng: Trên 70% học sinh, sinh viên học nghề ra trường có việc làm.... Một bản báo cáo ghi rằng trong đó, một số nghề về dịch vụ du lịch, công nghệ thông tin, cơ khí, công nghệ ô tô, tỉ lệ có việc làm đạt 90 – 100%. Tỉ lệ thất nghiệp của lao động được đào tạo nghề chỉ chiếm 10% - 12% trong tổng tỉ lệ thất nghiệp của thành phố.
Phim nào là phim cấm trẻ em dưới 13 tuổi? Có chàng và nàng nắm tay? Hôn trán hay hôn môi? Hay nữ diễn viên hở hang 50%, hay 80%? Báo Thanh Niên kể rằng một phim bị dán nhãn C13 làm các nhà sản xuất phiền lòng.
Vậy là vào chung kết Giải Túc Cầu AFF... Bản tin TTXVN kể rằng: Sau chiến thắng 2-1 của đội tuyển Việt Nam trước đội tuyển Phillipines trên sân Mỹ Đình, hàng vạn người hâm mộ TP SG đã "tràn" xuống đường hò reo, hô vang khẩu hiệu "Việt Nam vô địch", "Việt Nam chiến thắng"...
Câu chuyện chỉ xảy ra tại thiên đường xã hội chủ nghĩa VN: Cầu vừa đổ bê tông đã sập.
Có phải quan chức VN ưa ném tiền ra cửa sổ? Hay phải chăng, nơi cửa sổ có người thân cán bộ đưa tay chụp tiền…
Lương thấp, tìm việc khó được nhận, khi công ty co cụm là bị cắt sớm… Đó là thân phận nữ công nhân.
Thế là cả nước gian nan với ô nhiễm môi trường. Thủ đô Hà Nội ô nhiễm, miền quê Nam bộ cũng ô nhiễm, miền núi cao Sơn La cũng ô nhiễm, cho tới Đà Nẵng ven biển góc trời cũng ô nhiễm…
Tuyệt vời là cụ Nguyễn Công Trứ. Hy hữu là cụ. Văn hay, chữ tốt, nghịch phá cũng là cụ. Báo Tổ Quốc hôm 29/11/2018 kể rằng sắp tới sẽ có: Nhiều hoạt động văn hóa kỷ niệm 240 năm ngày sinh danh nhân Nguyễn Công Trứ.
Khi phá núi, lại làm hại dân… Đó là trường hợp Hải Phòng. Báo Gia Đình VN kể: Người dân đội 7, xã Liên Khê, (Thủy Nguyên, Hải Phòng) liên tục phản kháng mạnh mẽ trước hoạt động “xẻ thịt” núi hang Bờ Hồ để khai thác đá của Công ty Nguyên Hà.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.