Hôm nay,  

Vui Xuân Bột Ngọt

10/02/201300:00:00(Xem: 4381)
Bạn thân
Đó là chuyện của quý thầy cô... Trong khi công nhân mất thưởng Tết là đình công liền, là công nhân ra cổng nhà máy ngồi một chỗ cho hiển lộ những nỗi đau khổ của “giai cấp công nhân”... nhưng khi các giáo viên bị mất thưởng, hay bị giảm tiền thưởng thì chẳng ai đình công được, vì thiệt hại trước tiên là học trò.
Do vậy, khi nhiều giaó viên Miền Tây được thưởng Tết thì cũng đành chịu, xem như thê thảm chỉ thêm một tầng thê thảm, xem như giai cấp trí thức có bị “đì,” có bị “trấn áp xã hội chủ nghĩa” thì cũng đành chịu.
Nhưng tại sao thưởng Tết bằng bột ngọt thì chỉ có đỉnh cao trí tuệ Hà Nội mới hiểu được, may ra.
Báo Dân Trí kể:
“Nhắc đến thưởng Tết, nhiều giáo viên ở miền Tây không khỏi chạnh lòng. Có trường “thưởng” bằng cách hỗ trợ… gói bột ngọt ăn Tết. Đối với nhiều giáo viên, hai từ "thưởng Tết" nghe có gì đó "sang" quá.
Dạy suốt một năm học, tiền lương mỗi tháng “ba cọc ba đồng” tiêu chi tiêu sinh hoạt hàng ngày cũng đã thiếu trước hụt sau, không dành dụm được gì nên nhiều giáo viên (GV) mong chờ vào thời điểm cuối năm được thưởng. Thế nhưng khi nghe lãnh đạo trường tuyên bố tính đi tính lại ngân sách không còn nhiều nên không thưởng, nhiều GV chỉ biết ngậm ngùi.

Chúng tôi về Trường Tiểu học Phong Thạnh (huyện Giá Rai, Bạc Liêu) những ngày cuối năm nghe chuyện thưởng Tết cho GV của trường cũng thấy buồn với họ. Thầy Huỳnh Văn Tuấn - phó hiệu trưởng nhà trường cho biết: "Nói đến hai từ thưởng Tết thì nghe có vẻ “sang” quá".
Thầy Tuấn chia sẻ, trường còn nghèo, kinh phí hạn hẹp nên hầu như cuối năm không còn dư dả gì, do đó chuyện thưởng Tết cho cán bộ, GV cũng “hẻo” lắm.
“Năm nay để lấy tinh thần cho GV, trường cũng chỉ có thể gửi mỗi người một phần quà là 2 bịch bột ngọt, nửa cân đường, bịch trà ăn Tết”, thấy Tuấn cho biết...
...Nhiều trường khác ở tỉnh Bạc Liêu khi PV hỏi thăm cũng cho biết việc thưởng Tết hầu như là không có mà chủ yếu chỉ hỗ trợ quà cho GV ăn Tết. “Vì thời buổi kinh tế khó khăn, các trường học cũng thiếu thốn nên cán bộ, GV, công nhân viên đành chia sẻ với nhau để đón Tết”, nhiều GV bộc bạch với chúng tôi.”
Sao vậy cà... Hay đây là tiếp nối chủ trương “bứng gốc trí thức” bằng cách cho ăn nhiều bột ngọt, nhằm thêm bệnh hậu về sau.
Bí hiểm vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đó không còn là chuyện của nước Tàu xa xôi. Đó là nước Việt Nam hiện nay và trong tương lai gần. Dư đàn ông và thiếu đàn bà. Chỉ vì, ưa sinh con trai hơn là con gái.
Tìm việc làm cực kỳ gian nan, trong tình hình này. Bất kể rằng, người tìm việc đã tốt nghiệp đaị học chuyên ngành.
Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân. Đề tài trên đây cũng được thảo luận trực tiếp trên trang nhà của văn phòng, www.rmiodp.com, tiết mục Radio, vào mỗi tối thứ Tư , từ 7:00-8:00 giờ.
Chúng ta đều biết rằng, phá hoại thì dễ, nhưng xây dựng thì khó. Quy luật này ai cũng biết. Và đó là lý do chúng ta phải trân trọng, phải suy nghĩ tận tường trước những quyết định có thể tổn hại thế gian này.
Một thời, chúng ta ngồi trong giảng đường đạị học, miệt mài với chữ nghĩa giữa những tiếng súng vang dội từ xa về. Chúng ta kiên tâm học, vì biết rằng, đại học là nền tảng để xây dựng laị xã hội sau tất cả những ly tán, những đổ vỡ...
Hãy nghĩ tới những ngày thơ ấu của chúng ta, khi được ba mẹ đưa tới trường hàng ngày. May mắn, đó là may mắn. Bởi vì cùng lứa với chúng ta ngaỳ đó, còn rất nhiều học trò bỏ học sớm, để lao động phụ giúp ba mẹ. Nhưng đó là chúng ta ở Sài Gòn, hoàn cảnh kinh tế còn dễ thở, trong khi những nơi dưới quê gian nan hơn nhiều, đặc biệt là ở Miền Bắc.
Kiến thức không tự nhiên mà có. Từ thuở nhỏ, chúng ta học vần abc, rồi học ghép chữ, tập đánh vần thành câu... đều nhờ các thầy cô.
Đất nước đang lệ thuộc phần lớn vào Trung Quốc. Điều này ai cũng thấy. Và ai cũng biết đó là con đường chết chậm, khi nhà nước Hà Nội đã kể như là bán trọn thị trường 90 triệu dân cho nhà nước Bắc Kinh rồi.
Thức ăn bẩn, gây ngộ độc... chuyện này thường quá, và đã trở thành nỗi lo hàng ngày của người dân.
Một thời, chúng ta say mê truyện kiếm hiệp, say mê những mối tình của Trương Vô Kỵ, Tiêu Phong, Đoàn Dự... trên đường hành hiệp, và rồi kinh ngạc trước những diễn biến phức tạp, tuyệt vời của cuộc đời.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.