Hôm nay,  

Đời Nhặt Rác

13/02/200300:00:00(Xem: 5689)
Bạn,
Chuyện kể với bạn trong lá thư kỳ này là chuyện về những người nhặt rác ở thành phố Huế. Theo báo Giáo Dục Thời Đại, hễ đi đến bất kỳ bãi rác nào vào lúc chập choạng tối trong thành phố, phóng viên báo này đều nhận thấy có rất nhiều người đang dùng que đào bới rồi nhặt rác. Những người nhặt rác là những người nghèo khổ. Báo GDTD viết về tình cảnh của những người kiếm sống bằng công việc nhặt rác ở Huế qua đoạn ký sự như sau.
Bãi rác ở đường Tùng Thiện Vương (Tp.Huế) chỉ là một bãi nhỏ nhưng cũng có đến 4-5 người tham gia nhặt rác ở đây mỗi tối. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt và những hạt mưa bụi bay phất phới, những người này cần mẫn dùng que gạt đi, gạt lại đống rác rưởi hôi thối mong tìm được cho mình một vài thứ rác có thể sử dụng được để đem bán lại. Dụng cụ lao động của họ khá đơn sơ và không an toàn chút nào. Mỗi người có một chiếc đèn pha trên đầu, một bao tải móc sau lưng cùng với một cái que dùng bới rác... Chẳng có một phương tiện bảo hiểm nào trên con người họ, dù đó là chiếc bao tay hay đôi ủng cao. “Kiếm cả buổi tối cũng chưa chắc đủ ăn thì làm sao tụi tôi có tiền mua đồ bảo hiểm hả anh"”. Câu trả lời của người có vẻ lớn tuổi nhất trong số những người ở đó đã khiến phóng viên lúng túng trong chốc lát. Rồi như không để ý đến sự có mặt của tôi, họ vẫn tiếp tục làm việc.

“Nghề nhặt rác này vất vả và tủi hổ lắm anh ạ. Cứ nghĩ đến việc gặp người quen là mình đã lo ngại rồi, còn nếu lỡ gặp thì chỉ biết độn thổ đi cho khuất mắt”. Anh lớn tuổi nhất trong đám tâm sự nhưng vẫn không chịu cho tôi biết tên. Khi anh quay đi, Tèo cậu bé nhỏ nhất trong số người nhặt rác thì thầm vào vai phóng viên: “Chú ấy có vợ con rồi nên không chịu nói thật tên với địa chỉ mô mà anh hỏi”.
Tại một bãi rác khác ở cuối đường Chế Lan Viên, trong khi các công nhân của Công ty vệ sinh môi trường đang tiến hành công việc của mình thì vẫn có ba người nhặt rác. “Trung bình một đêm nhặt rác cũng kiếm được từ 7-10 ngàn đồng. Nếu gặp đêm vớ bở thì cao hơn. Nhưng cũng có nhiều đêm cúi đến cong cả lưng cũng chỉ đủ kiếm một đĩa cơm bụi”. Hoàng, một cậu bé thường xuyên nhặt rác ở bãi rác xã Phú Thượng (Phú Vang) cho phóng viên biết. Hai nỗi lo lớn nhất của người nhặt rác là tai nạn và không nhặt được rác. Tai nạn là chuyện thường xuyên xảy ra. Trong bất cứ bãi rác nào cũng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Bạn,
Phóng viên báo Giáo Dục Thời Đại viết tiếp: hình ảnh mà phóng viên nhìn thấy được vào một buổi sáng ở đường Nguyễn Tri Phương làm tôi nhớ mãi. Có ba bé gái với ba bao tải đựng rác sau lưng đứng lặng nhìn các bạn đồng tuổi mình đang nô đùa trong sân trường với ánh mắt buồn bã. Không biết các người có trách nhiệm sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này, và cũng không biết tương lai của những em bé nhặt rác hôm ấy sẽ đi về đâu"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hàng năm, từ sau Tết Dương Lịch, tại Sài Gòn, Hà Nội, các lò các lò luyện thi đại học đã đông nghẹt học sinh, thế nhưng thì năm nay tình hình diễn ra ngược lại. Tại Hà Nội, mọi năm từ trước sau tháng Giêng, các sĩ tử từ các tỉnh đã ùn ùn kéo nhau ra các lò luyện thi ở thành phố này để ghi danh học chương trình ôn luyện cấp tốc.
Thời gian gần đây, tại các khu vực cư dân bị giải tỏa, các công trình xây dựng trên địa bàn TPSG, luôn có một số người thường xuyên túc trực nhằm tìm kiếm những món đồ bị vứt đi. Được xem là "giới quí tộc" trong nghề ve chai, thành phần này rất kén đồ để nhặt, họ chỉ chọn những thứ có giá để đem bán cho các lái thương, chủ vựa thu mua phế liệu, hàng cũ.
Tại tỉnh Bạc Liêu có 1 khu vực được cư dân địa phương gọi là "khu đất hoàng gia". Đó là tên gọi từ người dân hai xã Vĩnh Thịnh, Vĩnh Hậu, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu, đặt cho khu đất thuộc rừng phòng hộ ven biển của xã Vĩnh Thịnh. Các cán bộ có đất đã cho người dân mướn lại để thu mỗi năm hàng trăm triệu đồng. Báo Tuổi Trẻ viết như sau.
Tại miền Tây Nam phần, cư dân sống ở các khu vực ven rừng đang phải đối mặt với hiểm họa cháy rừng. Tại khu rừng U Minh hạ, trong tháng 4 này, nắng như chụp lên những thân tràm. Dưới các dòng kênh mang màu sẫm đặc trưng của rừng, nước sắp sửa cạn, có nơi chỉ còn chưa đầy 0,5m. U Minh hạ bây giờ chỉ cần một tàn thuốc rơi vô ý là có thể gây ra thảm họa cháy rừng.
Theo báo quốc nội, ngày 7/4/2005 vưà qua, Công an CSVN Hà Nội đã phát giác 1 đường dây chuyên sử dụng các hình thức làm giả giấy tờ, văn bằng, sử dụng con dấu giả, tổ chức thi hộ, thi kèm… để đưa người vào các trường đại học, cao đẳng tại thành phố HN. Tại nhà can phạm cầm đầu đường dây, Công an CSVN đã tìm thấy 35 con dấu các loại được chế tác thủ công bằng gỗ và sắt
Cách đây một năm, báo quốc nội loan tin bộ sách dịch "Nghìn lẻ một đêm" của dịch giả Phan Quang đã bị 1 người đạo văn tên là Trịnh Xuân Hoành chôm gần nguyên bản dịch. Người đạo văn đã đến tận nhà riêng xin lỗi người dịch. Giám đốc Nhà Xuất bản công khai nhận lỗi trên báo. Vụ đạo văn "khép lại" theo cách xử sự ít nhiều có văn hóa của các bên.
Theo báo quốc nội, khô hạn và nắng nóng ngày càng diễn ra gay gắt, người dân TPSG đang đối mặt với tình trạng thiếu nước sạch để sử dụng. Để có nước sinh hoạt hàng ngày, người dân phải mua lại với giá cao.Tình trạng này không chỉ khiến người dân than trời mà ban giám đốc các chi nhánh cấp nước cũng khốn đốn vì nguồn nước cung cấp cho các chi nhánh đang giảm dần
Theo một nhà nghiên cứu "văn hóa ẩm thực", tại Huế, uống cà phê vỉa hè đã là một phần nhịp thở đầu ngày của đời sống Huế. Bởi người ta uống cà phê vỉa hè không đơn thuần là uống cà phê, mà là uống cái hồn Huế. Báo Net Cô Đô viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại các khu công nghiệp ở Sài Gòn, Bình Dương, Đồng Nai, Hà Nội, đại đa số công nhân phải tự tìm chỗ trọ tại các phường, xã gần khu vực nhà máy. Từ nhu cầu này, nhiều khu nhà trọ, làng công nhân đã hình thành. Báo Hà Nội Mới viết về 1 làng công nhân bên sông Hồng qua đoạn ký sự như sau.
Khánh Hòa là xứ Trầm hương. Trầm hương Khánh Hòa đã đi vào sử sách. Bởi ngày xưa, vùng đất này có mật độ trầm hương dày đặc. Qua thời gian khai thác, trầm hương trên rừng núi Khánh Hòa hầu như không còn nữa. Gần đây, nhiều tổ chức và cá nhân bắt đầu trồng lại cây dó, kích ứng cho nó tạo trầm. Báo Khánh Hòa viết về chuyện đi tìm trầm ở Khánh Hòa qua đoạn ký sự như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.