Hôm nay,  

Đời Nhặt Rác

13/02/200300:00:00(Xem: 5708)
Bạn,
Chuyện kể với bạn trong lá thư kỳ này là chuyện về những người nhặt rác ở thành phố Huế. Theo báo Giáo Dục Thời Đại, hễ đi đến bất kỳ bãi rác nào vào lúc chập choạng tối trong thành phố, phóng viên báo này đều nhận thấy có rất nhiều người đang dùng que đào bới rồi nhặt rác. Những người nhặt rác là những người nghèo khổ. Báo GDTD viết về tình cảnh của những người kiếm sống bằng công việc nhặt rác ở Huế qua đoạn ký sự như sau.
Bãi rác ở đường Tùng Thiện Vương (Tp.Huế) chỉ là một bãi nhỏ nhưng cũng có đến 4-5 người tham gia nhặt rác ở đây mỗi tối. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt và những hạt mưa bụi bay phất phới, những người này cần mẫn dùng que gạt đi, gạt lại đống rác rưởi hôi thối mong tìm được cho mình một vài thứ rác có thể sử dụng được để đem bán lại. Dụng cụ lao động của họ khá đơn sơ và không an toàn chút nào. Mỗi người có một chiếc đèn pha trên đầu, một bao tải móc sau lưng cùng với một cái que dùng bới rác... Chẳng có một phương tiện bảo hiểm nào trên con người họ, dù đó là chiếc bao tay hay đôi ủng cao. “Kiếm cả buổi tối cũng chưa chắc đủ ăn thì làm sao tụi tôi có tiền mua đồ bảo hiểm hả anh"”. Câu trả lời của người có vẻ lớn tuổi nhất trong số những người ở đó đã khiến phóng viên lúng túng trong chốc lát. Rồi như không để ý đến sự có mặt của tôi, họ vẫn tiếp tục làm việc.

“Nghề nhặt rác này vất vả và tủi hổ lắm anh ạ. Cứ nghĩ đến việc gặp người quen là mình đã lo ngại rồi, còn nếu lỡ gặp thì chỉ biết độn thổ đi cho khuất mắt”. Anh lớn tuổi nhất trong đám tâm sự nhưng vẫn không chịu cho tôi biết tên. Khi anh quay đi, Tèo cậu bé nhỏ nhất trong số người nhặt rác thì thầm vào vai phóng viên: “Chú ấy có vợ con rồi nên không chịu nói thật tên với địa chỉ mô mà anh hỏi”.
Tại một bãi rác khác ở cuối đường Chế Lan Viên, trong khi các công nhân của Công ty vệ sinh môi trường đang tiến hành công việc của mình thì vẫn có ba người nhặt rác. “Trung bình một đêm nhặt rác cũng kiếm được từ 7-10 ngàn đồng. Nếu gặp đêm vớ bở thì cao hơn. Nhưng cũng có nhiều đêm cúi đến cong cả lưng cũng chỉ đủ kiếm một đĩa cơm bụi”. Hoàng, một cậu bé thường xuyên nhặt rác ở bãi rác xã Phú Thượng (Phú Vang) cho phóng viên biết. Hai nỗi lo lớn nhất của người nhặt rác là tai nạn và không nhặt được rác. Tai nạn là chuyện thường xuyên xảy ra. Trong bất cứ bãi rác nào cũng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Bạn,
Phóng viên báo Giáo Dục Thời Đại viết tiếp: hình ảnh mà phóng viên nhìn thấy được vào một buổi sáng ở đường Nguyễn Tri Phương làm tôi nhớ mãi. Có ba bé gái với ba bao tải đựng rác sau lưng đứng lặng nhìn các bạn đồng tuổi mình đang nô đùa trong sân trường với ánh mắt buồn bã. Không biết các người có trách nhiệm sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này, và cũng không biết tương lai của những em bé nhặt rác hôm ấy sẽ đi về đâu"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong tháng 3 vưà qua, giá dầu diesel tại VN tăng vọt, biến động theo giá dầu thị trường thế giới. Tình trạng này không chỉ gây khó khăn cho các công ty vận tải giao thông, các công ty công nghiệp ,mà làm tăng thêm gáng nặng cho các ngư dân có ghe tàu đánh cá ở biển. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận những khó khăn mà ngư dân ở miền Tây đang phải đối đầu khi gía dầu tăng cao như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tình trạng cung đang vượt cầu trong thị trường địa ốc khiến hàng loạt công ty tung ra nhiều chiêu khuyến mãi: thưởng xe hơi, xe gắn máy, đàn piano, thiết kế miễn phí, phiếu mua hàng giảm giá. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận hiện trạng này như sau. Theo một số nhà kinh doanh địa ốc, với giá hơn 7-8.7 triệu đồng/m2 của chung cư
Theo báo quốc nội, giá bán xăng lẻ tại VN hiện đã lên 8 ngàn đồng/lít, bên Cam Bốt khoảng 11 ngàn đồng/lít. Giá dầu bán bên VN chỉ bằng 60% giá bán bên Cam Bốt. Chính sự chênh lệch giá khá cao này đã khiến người dân vùng biên giới đổ xô đi buôn xăng dầu lậu. Báo Người Lao Động viết như sau. Cửa khẩu Xa Mát (xã Tân Lập, huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh)
Theo thông tin từ Cục kiểm lâm VN, hiện nay có tất cả 5 tỉnh ở miền Tây Nam phần VN đang ở nguy cơ cháy rừng cấp "cực kỳ nguy hiểm". Đó là khu vực rừng Tịnh Biên, Tri Tôn tỉnh An Giang, khu vực Hòn Đất, Hà Tiên tỉnh Kiên Giang, khu vực U Minh Hạ tỉnh Cà Mau, tỉnh Long An và Đồng Tháp. TTXVN ghi nhận hiểm họa này như sau.
Sông Hương đẹp vô ngần, và những nét đẹp này vượt xa các cảm giác trần tục. Báo NetCoDo của Huế kể chuyện, để tóm lược cho bạn nghe như sau. Sông Hương như một dải lụa hiền hoà miên man chảy rồi như một người dẫn đường xuôi dòng nước đưa chúng ta đến miệt vườn Vỹ Dạ với vườn hoa thảm cỏ xanh mướt, ngược lên Thiên Mụ để thả mình theo tiếng chuông chùa văng vẳng
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại miền Tây Nam phần VN, hàng chục di tích lịch sử văn hóa trên địa bàn tỉnh An Giang đang bị xâm hại ở mức báo động. Thế nhưng những tiếng kêu cứu từ những ngôi đình làng, chùa chiền, miếu mạo này cứ rơi vào sự thờ ơ, quên lãng. Báo Tuổi Trẻ ghi nhận tình trạng này như sau.
Theo ghi nhận của giới nghệ sĩ VN, thời vàng son của cải lương tại Sài Gòn là thập niên 70 của thế kỷ 20. Các rạp Hưng Đạo, Đại Đồng, Long Vân , mỗi chiều đông nghẹt khán giả. Người đi xem luôn mua vé trước từ lúc quá trưa. SGGP viết về cải lương xưa như sau.
Theo báo quốc nội, tại ngoại ô ĐàNẵng, mỗi ngày có 350 gia đình kinh doanh, sản xuất tại làng nghề điêu khắc đá truyền thống Non Nước, Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng đã sử dụng khoảng 70 lít acid để đánh bóng tượng đá. Như vậy một năm, số acid tiêu thụ ở làng nghề này lên đến trên 20,000 lít. Nhưng đáng giật mình hơn là lượng acid này sau khi dội trực tiếp lên tượng đá sẽ thấm một cách
Theo báo quốc nội, rất nhiều sinh viên nghèo tại các đại học TPSG đã phải lao đao vì học phí tăng, giá sách vở tăng, và dĩa cơm bình dân hàng ngày cũng tăng gần gấp rưỡi. Ngân sách gia đình có hạn, mùa thi đến gần không có thời gian làm thêm kiếm tiền, không ít sinh viên ăn mỳ tôm cả tuần, có khi cả tháng để chờ "viện trợ".
Tại VN, nhiều ca sĩ mới vào nghề rất cần đến người quản lý. Giới sân khấu âm nhạc đánh giá người quản lý là người nắm trong tay "cây đũa thần" của kỹ thuật quảng bá. Nhưng, lắm lúc chính họ cũng trở thành nạn nhân của ca sĩ "gà" nhà. Báo Người Lao Động ghi nhận về công việc của người quản lý ca sĩ như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.