Hôm nay,  

Viết Đơn Xin Mượn Chồng

15/04/200000:00:00(Xem: 7569)
Bạn,
Nhân vật chính của câu chuyện được kể trong lá thư này là một góa phụ cư ngụ ở tỉnh Đồng Nai. Dù đã lớn tuổi nhưng phụ nữ này vẫn khao khát một tình yêu thật cháy bỏng, sẵn sàng sống chết vì tình, và quyết giữ người tình trong tay mình bằng mọi giá, kể cả những hành động thường chỉ có ở những cô gái ở tuổi vị thành niên. Tình sử của người góa phụ này được báo Thanh Niên ghi lại qua trích đoạn dưới đây.

Để lại sau lưng một thời dang dở, chị Hồng Miên rời quê hương Tân Trụ (tỉnh Long An) lên Đồng Nai làm lại cuộc đời đã 10 năm nay. Sau nhiều lần đón xe lam đi hành hương ở chùa Pháp Hoa, Long Thành, Đồng Nai, chị đã phải lòng người tài xế Trần Văn C. Thấy vậy, anh C cũng xao lòng. Trước sân chùa, cả hai đã hơn một lần bày tỏ: Chẳng hiểu vì sao nên thương nên nhớ. Biết chuyện, vợ anh C là chị Kiều Thị H, hết lời can ngăn để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Sau khi biết anh C quyết lòng cắt đứt dây chuông, Hồng Miên tuyên bố bằng mọi giá sẽ chiếm đoạt anh: Nếu anh dứt tình, tôi sẽ thắt cổ tự vận. Nói là làm, một hôm nọ, Hồng Miên xé miếng vải trắng thắt dây thòng lọng treo cảnh cáo trước cửa nhà anh C. Tang vật được chị Kiều Thị H mang đến nộp ban Tư pháp xã An Hòa. Tối hôm đó, Hồng Miên đến nằm ngay dưới chỗ từng treo dây thòng lọng, than khóc “ai đó đã chiếm đoạt hết nữ trang, vàng bạc” của mình. Chứng kiến chuyện vu khống ngược ngạo, địa phương đã trục xuất đương sự khỏi xã.

Sau một thời gian vắng bóng, năm 1992, Hồng Miên quay lại An Hòa để tìm người xưa. Chẳng biết hai người đã thề thốt gì với nhau mà anh C đã một đi không trở lại, chẳng một lời từ biệt làng xóm, vợ con. Bù lại một hôm chị Kiều Thị H nhận được lá đơn của Hồng Miên: “Kính gửi Hội đồng bộ luật Hôn nhân. Tôi Lê Thị Hồng Miên, góa chồng, mượn của bà Kiều Thị H ông chồng tên là Trần Văn C. Thời hạn 3 năm kể từ 10-3-1992 đến 10-3-1995 là hết hạn...” Đơn không những có chữ ký của kẻ mượn chồng mà còn có chữ ký của chị H, người cho mượn chồng (tất nhiên là chữ ký giả) kèm theo thư chứng thực của người tài xế xe lam có số đào hoa là anh C cho biết mình đang trong tình cảnh “cá chậu chim lồng do đang bận nuôi đứa con đang còn đỏ hỏn của hai người nên hẹn tái ngộ với vợ con vào ngày này ba năm sau.”

Quyết không để mất chồng, sau nhiều lần dò la, theo dõi, chị Kiều Thị H và mẹ ruột anh Trần Văn C tìm ra tổ ấm của hai người tại thị trấn Xuân Lộc, Long Khánh. Thương lượng bất thành, cuối cùng chị H buộc lòng nhờ đến công an thị trấn và lực lượng bảo vệ bến xe “giải thoát” anh C. Những tưởng lần này là lần cuối, nào ngờ sau đó chẳng bao lâu, Hồng Miên lại tìm đến và buộc anh C phải về với tổ ấm mới ở phường Tân Biên, Biên Hòa. Được một thời gian, anh C khăn gói quay về với vợ con. Chị Kiều Thị H tìm đến cơ quan pháp luật hầu giúp cách ngăn chận chồng mình không đi theo tiếng gọi của Hồng Miên. Cũng thế, Hồng Miên đệ đơn lên Hội đồng Bộ luật Hôn nhân, cụ thể là tòa án huyện Long Thành, hầu bảo vệ cháu Lê Hồng T. nay đã 6 tuổi là con ngoài giá thú của mình với anh C.

Bạn,
Trao đổi với phóng viên báo Thanh Niên, Lê Thị Hạnh, chánh án tòa án CSVN huyện không giấu được nỗi ngán ngẫm trước vụ kiện này. Nữ viên chức tòa án CSVN này cho biết đã có bước hòa giải nhưng bất thành. Anh C xác nhận cháu Lê Hồng T là con mình nhưng do bà Hồng Miên đưa ra mức chăm sóc quá cao nên không tìm tiếng nói chung. Mới đây, tòa án CSVN huyện đưa ra xét xử nhưng phía nguyên đơn là bà Hồng Miên vắng mặt (lần đầu) nên đành phải hoãn xử vụ “viết đơn xin mượn chồng” ly kỳ này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.