Hôm nay,  

Khi Dịch Sởi Quậy

24/04/201400:00:00(Xem: 3245)

Dịch sởi đang gây kinh hoàng cho cả nước, nhưng tập trung vào Hà Nội, nơi số lượng những cái chết vì bệnh sởi nhiều nhất.

Vấn đề này có thể ảnh hưởng lớn tới dư luận quốc tế, nếu có con của một ông đại sứ nào đột nhiên dính bệnh sởi và ông đại sứ sẽ la hoảng toàn cầu... Và một trường tiểu học quốc tế ở Hà Nội tuyên bố đóng cửa để ngăn dịch sởi lây lan. Tới lúc đó, ngành du lịch sẽ thê thảm.

Thậm chí, có thể nguy ngập cho cả thương mại, nếu Trung Quốc muốn quậy, tuyên bố đóng tất cả các cửa khẩu vì lý do cần ngăn chận dịch sởi...

Thế nên, đây không phải chuyện chơi.

Thực tế, dịch sởi đang giảm đà lây lan.

Nhưng có một nan đề mới, báo Công An ND nói: Có bác sỹ không biết thế nào là bệnh sởi...

Bài báo CAND ngày 23-4-2014 viết:

“Có một lý do rất đáng để ngành y tế phải lưu tâm về nguyên nhân chuyển tuyến, dẫn đến quá tải ở BV tuyến TW. Đó là trình độ chuyên môn của tuyến dưới chưa đáp ứng yêu cầu. Tại hội nghị tăng cường công tác điều trị bệnh sởi cho các BV ngày 22-4, GS.TS. Nguyễn Văn Kính, Giám đốc BV bệnh nhiệt đới TW, Chủ tịch Hội đồng chuyên môn của Bộ Y tế đã nói: “Có nhiều bác sĩ lâu không học, nên không biết thế nào là bệnh sởi!” Vì thế, Bộ Y tế đã phải rất tốn kém để tổ chức hội nghị phổ biến kinh nghiệm điều trị, nhất là mời đại diện BV Nhi đồng I TP. Hồ Chí Minh ra để truyền kinh nghiệm, khi đây là BV điều trị hơn 1.000 ca sởi, nhưng không có trường hợp tử vong. Thế nhưng, mới nửa chừng cuộc họp buổi sáng, đã có một số nhân viên y tế rời đi và khi giải lao xong, thì một lượng không nhỏ người từ tuyến dưới đi cập nhật thông tin đã “biến mất”...”(ngưng trích)

Nghĩa là, bác sĩ Sài Gòn mới giỏi -- điều mà ai cũng biết. Và hóa ra, nhiều chuyên viên y tế tới dự hôi nghị tưởng là học hỏi, lại rủ nhau biến mất... Đúng là, đi chơi vui hơn đi học.


Cũng cần ghi rằng, theo báo Một Thế Giới, bà Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến báo cáo: Dịch sởi đã và đang xảy ra tại 61/63 tỉnh, thành phố. Về tử vong, có 25 trường hợp tử vong trực tiếp do sởi trong số 119 trường hợp nặng xin về và tử vong có liên quan đến sởi, chủ yếu vào điều trị tại các bệnh viện tuyến Trung ương (111 trường hợp ở Bệnh viện Nhi Trung ương (93,2%); 6 trường hợp ở Bệnh viện Bạch Mai; 1 trường hợp ở Bệnh viện Nhiệt đới; 1 trường hợp điều trị và tử vong tại nhà ở Yên Bái không được chẩn đoán huyết thanh)...

Và cũng nên ghi nhận rằng, chính phủ đang mời gọi người dân sử dụng thuốc Bắc, thuốc Nam để ngừa bệnh sởi.

Báo MTG ghi lời một ông Phó Thủ Tướng:

“...trong ngày 22.4, nói về tình hình dịch sởi trước đông đảo các phóng viên báo chí, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam đã yêu cầu Bộ Y tế cần rút kinh nghiệm, thậm chí có những việc phải rút kinh nghiệm sâu sắc. Phó Thủ tướng đề nghị việc cần làm trước hết là phải ngăn dịch, để không còn cháu nào phải chết vì bệnh sởi. Trên cơ sở đó, Phó Thủ tướng yêu cầu Bộ Y tế phải sớm đưa ra những hướng dẫn cụ thể để người dân theo dõi con em mình, ngăn ngừa, phòng chống và chữa bệnh sởi đúng phương pháp. “Phương pháp có thể sử dụng nhiều loại hình, kể cả cổ truyền, miễn là có tác dụng tốt”, Phó Thủ tướng nhấn mạnh...”(ngưng trích)

Ông Đam ám chỉ phương pháp cổ truyền nào? Thuốc xuyên tâm liên thời mới sau 1975?

Khó vậy. Căn bản trước tiên, phải là trình độ bác sĩ vậy. Nghĩa là phải học, phải huấn luyện, phải dày công tu nghiệp... Chứ không phải là “con cháu các cụ cả”...

Hãy suy nghĩ: chỉ mới là bệnh sởi thôi, rủi như bệnh nào kinh hoàng hơn, như dịch tả, dịch hạch, hay dịch SARS, vân vân... Lúc đó, kinh tế có thể sụp đổ luôn vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.