Hôm nay,  

Nghèo Tới Mức Thê Thảm

06/10/201400:00:00(Xem: 3770)

Tiến nhanh, tiếng mạnh lên chủ nghĩa xã hội?

Dân Việt Nam đa số đang nghèo tới mức thê thảm -- dĩ nhiên, chỉ trừ quan chức, cán bộ và gia tộc của họ.

Báo Đời Sống & Pháp Luật (ĐSPL) có bản tin tựa đề “Mẹ tự thiêu vì không muốn các con liên lụy nợ nần.”

Luật pháp nào tại Việt Nam cho phép chủ nợ cho vay với lãi suất cá mập? Có phải chủ nợ có bảo kê của công an để quấy nhiễu con nợ tới mức phải tự tử để thoát?

Báo ĐSPL kê rằng, bà Nguyễn Thị C. (57 tuổi, ngụ ấp 3, xã Bình Hưng, huyện Bình Chánh, TP.SG) đêm khuya ra cổng cầm can xăng dốc lên người, tự thiêu sống mình, khiến không ít người thân của bà bàng hoàng đau xót, mà tất cả những người dân khu phố ở đây cũng rơi lệ về cái chết bi thương. Theo thông tin ban đầu, vào khoảng 19h ngày 26/9, bà C. với khuôn mặt thất thần cứ đi ra lại đi vào, rồi sau đó bà bỏ ra ngoài. Linh tính có chuyện chẳng lành, nên chị Nguyễn Thị Hương (35 tuổi, con gái bà C.) bỏ cả công việc đi kiếm mẹ.

Phóng viên ĐSPL kể lời chị Hương rằng khi cô Hương phát hiện mẹ tự thiêu, quần áo mẹ bị cháy hết, nhưng rờ vẫn thấy tim còn đập nên đưa mẹ lên bệnh viện Chợ Rẫy. Lúc lên đến nơi, mẹ không cho bác sỹ cấp cứu. Mẹ hét lên rằng: “Bác sỹ ơi, con tui khổ cực lắm, nó không có tiền đâu, bác sỹ đừng cứu tui...””

Và khi nghe lời trăng trối của mẹ, những đứa con của bà C. muốn ngất xỉu.

Bản tin viết:

“Chị Hương nức nở: “Mẹ em nợ nhiều tiền vì lo cho bà ngoại bệnh tật, bà mới chết hồi đầu năm. Nhưng từ khi ngoại chết, mẹ em day dứt lắm. Mẹ em nói mẹ bất hiếu, không lo được cho bà, nghèo quá nên bà bệnh tật nằm bệnh viện không có tiền nên phải xin bác sỹ đưa về, sau đó bà mất. Nhưng bọn em cũng nói rồi, bà ngoại 79 tuổi, bà bệnh tiểu đường, người già bệnh ấy dù giàu cũng khó qua khỏi, mẹ đừng có đau buồn quá, vậy mà mẹ không nghe”.


Cũng theo lời chị Hương, ngoài chuyện đau đớn vì mất mẹ, bà C. còn luôn trong trạng thái lo lắng khi các con nợ gần đây liên tục đòi nợ bà. Chị Hương kể, mẹ chị là con gái thành phố gốc, nhưng là người sinh ra trong gia đình nghèo, ngày nhỏ cũng chẳng được học hành nhiều nên chỉ đi buôn bán lặt vặt để làm kế mưu sinh. Sau đó, mẹ và ba chị kết hôn với nhau sinh được bốn người con. Kể đến đây chị Hương lau nước mắt nói: “Số mẹ tôi khổ cực trăm bề, ngày thanh niên thì lo làm phụ cả gia đình, có chồng rồi đẻ bốn đứa con thì ba tôi bỏ đi. Mẹ một mình không một đồng vốn lận lưng, nuôi bốn anh em tôi trưởng thành”.

Không nhà cửa, bà C. dắt díu mẹ già và bốn đứa con qua huyện Bình Chánh thuê nhà. Có bốn đứa con thì hai đứa có gia đình, nhưng chị Hương cũng lận đận đường tình duyên, có chồng trước được hai đứa con, không hợp nhau nên chia tay. Sau đó bà C. nuôi cho hai đứa, chị Hương đi bước nữa sinh thêm được hai đứa. Con cái cực khổ, bà C. bàn với con mở quán hủ tiếu đầu ngõ để bán, còn bà với đứa con gái út giặt quần áo thuê cho người ta. Trước đây khi kinh tế chưa phát triển, khách hàng còn nhiều, mấy năm trở lại đây người ta mua máy giặt nên công việc của bà C. trở nên ế ẩm. Trong khi đó, mẹ bà C. tuổi già lại bệnh tật, tiền thuốc men ngày càng nhiều, bà C. mượn tiền nóng nên cứ lãi mẹ đẻ lãi con ngày một chồng chất...”

Có luật nào cấm cho vay cắt cổ không?

Có luật nào để chính quyền ngăn cản vay cắt cổ không?

Có cơ quan pháp lý nào sẽ cố vấn cho các trường hợp nợ quá nhiều, và cần giúp ra quy định trả nợ chừng mực cho hợp lý không?

Than ôi... không lẽ xã hội để mặc thế sao.

Hãy cho những con nợ đường sống, để còn có thể trả nợ tiếp, trong một cách hợp lý hơn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.