Hôm nay,  

Quấy Rối Tình Dục

12/10/201400:00:00(Xem: 4513)
Thế nào là quấy rối tình dục? Ôm vai, hôn má... kiểu Tây chào nhau có phải là quấy rôi tình dục, vì phong tục Việt Nam không có như thế?

Dĩ nhiên, thời nam nữ thọ thọ bất thân (nam và nữ không bao giờ được gần nhau) đã xa lắm rồi, xa thật xa...

Nhưng kiểu thời xưa gọi là bốc hốt, hay bây giờ gọi nhẹ nhàng hơn là quậy... lằn ranh nào để hiểu là phải bị cấm đoán?

Báo Xã Luận nêu câu hỏi ngay ở bài viết: “Trêu ghẹo, ôm vai đồng nghiệp có phải là quấy rối tình dục?”

Đoạn văn mở đầu bản tin đã cho thấy lằn ranh minh bạch: “Quấy rối tình dục có thể hiểu là liếc mắt đưa tình, hoặc nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó trên cơ thể người khác giới hay nói bóng gió, gửi ảnh liên quan đến tình dục.”

Báo Xã Luận phỏng vấn Luật sư Nguyễn Hồng Thái, cụ thể trước tiên là chuyện Giám đốc ĐH Giao thông Vận tải - cơ sở II (quận 9, TP.SG) vừa có quyết định kỷ luật đình chỉ một năm học với ba sinh viên vì có hành vi quấy rối tình dục bạn nữ cùng lớp có nhiều ý kiến trái chiều.

Luật sư Nguyễn Hồng Thái - Giám đốc công ty Luật quốc tế Hồng Thái -- đưa ra định nghĩa quấy rối tình dục (hiểu là theo luật pháp):

“- Những hành vi nào được cho là quấy rối tình dục, theo luật nước ngoài tội này xử lý như thế nào?

- Các hành vi quấy rối tình dục được biểu hiện rất đa dạng. Có thể được biểu thị dưới dạng hành động, cử chỉ, lời nói và thậm chí là không bằng lời nói khiến cho “nạn nhân” hết sức bức xúc. Đơn giản có thể chỉ là cái liếc mắt đưa tình, hoặc nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó trên cơ thể người khác giới hay nói bóng gió, gửi ảnh liên quan đến tình dục.

Nguy hiểm hơn, đó có thể là sự động chạm một cách cố ý, hay có những hành động trên cơ thể người khác mà không được sự đồng ý của họ và tiến tới sẽ là việc đưa ra những “lời đề nghị khiếm nhã” hoặc có những hành động sàm sỡ, táo bạo ở nơi vắng người.

Pháp luật nước ngoài về quấy rối tình dục có khung xử phạt đủ sức răn đe, tại Malaysia, luật Hình sự sửa đổi năm 2006 quy định, Quấy rối tình dục có thể bị xử phạt từ 5 năm tù hoặc bị phạt tiền hoặc cả hai.

Luật bảo hộ lao động năm 1998 của Thái Lan quy định, bất kì người nào quấy rối tình dục phụ nữ và trẻ em sẽ chịu chung hình phạt với mức tiền tối đa là 20.000 baht, tương đương với khoảng 15 triệu VNĐ.

Tại Pakistan, bộ luật Hình sự sửa đổi bổ sung năm 2010 quy định quấy rối tình dục ở bất kì đâu, bao gồm cả nơi làm việc là phạm tội. Tội này bị trừng phạt với mức tiền lên đến 500.000 rupee hoặc bị phạt tù lên đến 3 năm hoặc cả hai.”(ngưng trích)

Trong khi đó, báo Lao Động hôm 7-10-2014 ghi lời giải thích từ Luật sư Phạm Quốc Thanh (Văn phòng luật sư Quốc Thái, 336 Trần Khát Chân, Hai Bà Trưng, Hà Nội), cho biết trước năm 2013 số lượng lao động nữ tham vấn việc bị QRTD nơi làm việc không nhiều (khoảng 2-3 trường hợp). Tuy nhiên, thời gian thời gian gần đây, tình trạng này đã tăng lên (khoảng 7-8 trường hợp).

Bản tin LĐ viết:

“Theo ghi nhận của luật sư Thanh, các hành vi QRTD diễn ra với nhiều mức độ như cử chỉ nắm tay, vuốt vê, đụng chạm “vô tình”, ôm sát cơ thể… thậm chí là gợi ý quan hệ tình dục, cưỡng dâm…”

Báo Lao Động cũng phỏng vấn một phụ nữ về hành vi quây rối của quý ông trong sở:

“Yến, một nữ nhân viên bức xúc chia sẻ: “Tranh thủ giờ nghỉ trưa, mấy ông nam giới cùng phòng lại cắm mặt vào màn hình vi tính để lục tìm hình ảnh các hot girl trên mạng với trang phục thiếu vải. Sau khi thỏa mãn “nhãn quan”, họ lại lấy chị em trong phòng ra để so sánh. Thậm chí có lúc còn buông những lời bình phẩm quá đà và phản cảm kiểu như: Em H. có vòng một hơn cả T. Top nhưng lại hơi thiếu chiều cao, chị V. có thêm “cặp mông” của N. Tr. thì “gợi tình” phải biết…

Khi chúng tôi có lời góp ý, các nam đồng nghiệp nam nhăn nhở cười và lên giọng, chị em chúng tôi có “đẹp”, có “ngon” mới được đem ra so sánh với hot girl!”(ngưng trích)

Than ôi, phải chi quý ông luôn luôn nhìn người phụ nữ chung quanh mình, nếu lơ1ớn thì nên xem như mẹ, như chị, nếu nhỏ hơn thì nên xem như em, như con, như cháu... để có thái độ xử thế tốt đẹp hơn.

Không thể nào như vậy được sao?

Hãy từ bi với những phụ nữ chung quanh đi nhé.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện vừa mới xảy ra tại VN, làm biết bao nhiêu Phật Tử nản lòng: một nhà sư lên sân khấu hôn môi với ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. Chưa hết, đây là buổi văn nghệ gây quỹ, nghĩa là sư đã phạm giới vui chơi văn nghệ. Chưa hết, sư lại lấy tiền ra mua một chai rượu -- Nghĩa là xài tiền chúng sinh cúng dường, và mua một món bị giới luật cấm.
Với lòng tin, chúng ta có thể nhìn ra đủ thứ hình Phật, Chúa, Tiên, Thánh... trên các chòm mây. Tất nhiên, nói thế chỉ đơn giản có ý rằng chính nhân loaị đã nhận ra đủ thứ hiện tượng tùy tâm hóa hiện. Có thể là có thật, cũng có thể là ảo tưởng. Nhưng ít nhất, niềm tin vào cảnh giới siêu hình sẽ gìn giữ chúng ta trong cương vực đaọ đức. Không dám làm ác nữa. Hoặc giả, sẽ giảm bớt làm ác.
Mỗi dân tộc đều có một nền văn hóa riêng biệt, trong đó âm nhạc là một mảng gìn giữ di sản trao truyền nhiều đời. Dĩ nhiên, qua thời gian rồi sẽ có những mảng biến mất, nhưng không vì thế mà chúng ta phải hấp tấp chạy theo nhạc Tây,
Có cầu, tất có cung. Đó là quy luật thị trường. Tự nhiên như thế. Có những chuyện muôn đời đã thấy như thế. Cứ nhìn vào thị trường cũng thấy, các cửa khẩu biên giới đang là nơi tuôn vào gà lậu, gạo lậu, điện thoại lậu, vàng lậu, vân vân... nghĩa là đủ thứ thượng vàng hạ cám.
Người nông dân trước giờ được ca ngợi là chỗ dựa của đảng và nhà nước CSVN, nhưng bây giờ thì hết rồi. Bất kể rằng, nông dân thời nào cũng muốn bình yên, vì muốn lo chuyện cơm no, áo ấm là đủ.
Ngày xưa, đọc truyện Tàu, cứ nghe chuyện dân giang hồ ưa đặt trạm để thu tiền mãi lộ, tớ chẳng hiểu bao nhiêu. Bây giờ ngẫm chuyện nước mình thì mới ngộ ra lắm chuyện.
Một thời chúng ta nghe chuyện rằng xã hội chủ nghĩa là nơi ai cũng có cơ hội bình đẳng, nơi ai cũng “làm theo lao động, hưởng theo nhu cầu,” nhưng rồi những hình ảnh mơ tưởng này đã tan vỡ từ mấy thập niên nay, kể từ khi Miền Bắc khám phá ra một Miền Nam của thịnh vượng, của tự do, của dân chủ, và của tử tế nhiều lần hơn.
Có vẻ như Việt Nam đang lạm phát văn bằng. Kể cả văn bằng Tiến sĩ. Chuyện mới lạ, nước vẫn nghèo, mà văn bằng Tiến sĩ đầy phố, chẳng thấy phát minh gì, chỉ thấy “thật, giả” không còn phân biệt nổi.
Đất nước vẫn còn lúng túng, cứ như dường chưa biết phải đổi mới giáo dục ra sao để có thể chạy kịp với các nước láng giềng.
Trước giờ chúng ta đã quen nghe về chuyện kể rằng các ảnh hình của “Bác Hồ cần lộng kiếng...” Nói theo dân gian, “lộng kiếng” là liệng cống.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.