Hôm nay,  

Xe Ôm Cũng Nộp Thuế

01/10/199900:00:00(Xem: 6850)
Bạn,
Tuần qua, giới hành nghề xe ôm và những người thường xuyên đi lại bằng phương tiện này đã xôn xao về thông báo của cục Thuế và sở Goao thông Công chánh CSVN Sài Gòn về khoản thuế được đặt tên “kinh doanh vận tải hành khách công cộng bằng xe máy. Cùng với việc ban hành khoản thuế này, ngành Giao thông CSVN Sài Gòn lại ra tiếp văn thư buộc các người chạy xe ôm phải làm đơn đăng ký hành nghề để ngành Thuế có “cơ sở” để đánh thuế. Trước sự việc này, các bác tài xe ôm không khỏi lo âu khi nghĩ dến khoản tiền phải nộp cho phòng thuế các quận để có thể hành nghề mà không bị phạt. Dư luận và phản ứng của các bài tài xe ôm về “nghĩa vụ đóng thuế” được báo Sài Gòn ghi nhận qua trích đoạn sau đây:
Sáng ngày 21 tháng 9, bãi xe ôm ở ngã tư Bảy Hiền đông người hơn thường lệ, các bác tài ngồi vắt vẻo trên xe, cầm tờ báo và bàn luận quanh việc quản lý và thu thuế hành nghề. Anh tài An cho biết: Tôi nguyên là lao động hợp tác ở I rắc trở về sau chiến tranh Vùng Vịnh (1991), có nghề mộc đàng hoàng nhưng không thể tìm đâu ra một chỗ làm ổn định, ra đây ngồi chở khách kiếm tiền phụ với gia đình. Hôm rồi nghe nói phải làm đơn đăng ký hành nghề, tôi đang dự tính là phải chấp hành thì lại nghe đăng ký sẽ bị thu thuế... chắc tôi bỏ bãi xe này để chạy rông kiếm khách mà thôi.

Không chỉ có anh An, nhiều người khác còn cho biết thực trạng tối đen của nghề xe ôm, có những người vốn đạp xe xích lô, ba gác nay không còn sức khỏe, cố dành dụm vay mượn chỉ để sắm cho bằng được một chiếc xe cà tàng để chạy xe ôm, một số khác phải thuê xe chạy kiếm ăn từng bữa, những hôm ế khách còn bị lỗ tiền xăng và tiền thuê xe nữa. Ở đội xe máy thuộc bến xe miền Đông, một nơi có vẻ qui mô và chuyên nghiệp nhất, bác tài Việt nói: Tôi về hưu non, không biết làm gì khác hơn là chạy xe ôm, thu nhập trung bình trên dưới 50 ngàn đồng/ngày chưa trừ xăng nhớt, hao mòn máy móc và khá vất vả với nhiều rủi ro trên đường phố. Ông Việt cho rằng nghề xe ôm là đã tận cùng rồi, không ai có công việc ổn định mà chạy xe ôm, do đó việc chạy xe ôm nên được xem như một hình thức lao động tạm bợ. Ông nói tiếp: Ai lại thu thuế người lao động tạm bao giờ" Ông còn nói chẳng lẽ cứ gia nhập đội, mũ áo đồng phục chỉnh tề, nhìn vào biết ngay là xe ôm thì đóng thuế, còn những người hoạt động ở bên ngoài, nơi những góc ngã tư, trước cửa chợ, bệnh viện thì ai biết đó là xe ôm mà thu thuế. Còn nếu bắt buộc thì họ chuyển sang xe “quốc tế” (những người chạy xe ôm không có bến bãi), chạy vòng vòng bắt khách, hao xăng nhưng còn hơn là phải đăng ký, đóng thuế.
Tại căn chòi nhò bằng gỗ ở một góc bến xe nơi được dùng làm trụ sở của đội, ông Đào Văn Long, đội trưởng cho chúng tôi biết: từ khi thành lập vào năm 1992 đến nay đội chỉ phải đóng lệ phí bến bãi cho bến xe miền Đông với mức 30 ngàn đồng/xe/tháng, riêng các anh em đóng thêm cho đội 35 ngàn đồng/xe/tháng để gây quỹ sử dụng cho các hoạt động mang tính cách nghiệp đoàn như chăm lo đời sống, tương thân tương trợ trong lúc ốm đau. Ông cũng dẫn chứng cho chúng tôi thấy trường hợp trong đội hiện rất khó khăn, chạy không đủ ăn và chạy ngày nào ăn ngày đó, đến khi xe hư hao lại phải đi vay đầu này đầu kia để sửa chữa.
Bạn,
Theo ghi nhận của báo trong nước, tất cả các tài xe ôm đều rất nghèo, bữa đói bữa no, bây giờ lại phải chịu thêm khoản thuế kinh doanh do ngành thuế và giao thông CSVN đặt ra thì gánh nặng trên vai càng tăng thêm trọng lượng trong hoàn cảnh khốn cùng!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dân tộc Việt Nam có truyền thống kiêng nể thần thánh, bất kể là cũng từng có những chuyện cổ chọc quê thánh thần, thí dụ như chuyện con cóc là cậu ông trời. Ông bà mình ưa nói câu "có kiêng, có lành" là thế, vì hơi đâu mà chọc quê thần thánh, rủi "cõi trên" nổi giận thì rách việc.
Phá rừng như dường là chuyện muôn đời dễ kiếm tiền của các quan chức kiểm lâm và địa phương. Vấn đề khó không phải là phá rừng, mà khó chỉ là làm sao cứu rừng. Nghĩa là các quan chư!c không lạm dụng quyền lực, đồng thời cần có cơ chế giám sát. Còn không, thì phaỉ dạy cho mọi người biết yêu thương rừng.
Có phải là ảo giác, và tin đồn về ảo giác, mỗi khi có chuyện huyền bí? Việt Nam có rất nhiều nghi án cổ sử, như mộng, như thực. Thí dụ, mới đây, báo Lao Động kể về chuyện "hồn ma cung nữ đòi nợ" ở Yên Tử. Có thật không? Tại sao lại xảy ra ở Yên Tử? Hay chỉ là huyền thoại dân gian? Đặc biệt, khi chuyện gắn liền với một địa danh là Suối Giải Oan.
Kayla bị cảm, phải nghỉ học ở nhà. Mẹ em năn nỉ nhờ tôi giữ dùm Kayla, vì chị không thể nghỉ làm hôm nay. Tôi nnận lời vì hôm nay tôi cũng rảnh.
Lỗi chính tả là chuyện muôn đời, muốn thoát ra là phải học -- không chỉ là cần học nghiêm túc, mà cần phải tự xem việc tránh lỗi chính tả cũng y hệt như tu sĩ trong ngôi đền thờ ngôn ngữ và văn học. Lỗi văn học là một cấp cao hơn. Vì chính tả có khi là do phát âm sai, vì ảnh hưởng địa phương trong giọng nói, nhưng lỗi văn học khó dò hơn, vì đòi hỏi trình độ học cao hơn để dò lỗi...
Khi ngân sách các quan chức thiếu tiền, sẽ nghĩ ra đủ cách để moi tiền dân. Mới nhất, Hà Nội bày trò chận xe theo chỉ tiêu để phạt, mỗi phường phải kiếm cớ phạt người đi xe qua lại làm sao cho đủ ít nhất 50 triệu đồng mỗi tháng.
Trang Bauxite VN vừa phổ biến một “Tiếng kêu cứu từ Buôn Triết, xã Dur KMăl - Krong Ana, Đắc Lắc,” từ một người nông dân lương thiện bị quan chức cướp đất mà anh đã khai phá.
Thuốc giả trước giờ đã được cảnh báo từ lâu rồi. Câu hỏi nơi đây là, vắc xin có vướng nhầm thuốc giả không? Và các viên chức có bị nhầm bởi thuốc giả hay không, khi trình độ làm thuốc giả, thuốc dỏm ngày càng tinh vi?
Đó là chuyện công an. Chuyện dài công an. Kể hoài không hết. Chuyện nào cũng đầy nước mắt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.