Hôm nay,  

Trễ Là Thua Liền...

15/03/201500:00:00(Xem: 4148)
Dân mình đã quen chứng kiến chuyện bị cho trễ rồi... từ thời xa xưa, xưa thật là xưa. Nhưng thực tế từ xa xưa cho tới thời kinh tế thị trường, trễ là thua liền.

Đó là chuyện thời Sơn Tinh, Thủy Tinh xin cưới Mỹ Nương. Trễ là mất nàng.

Tự Điển Bách Khoa Mở ghi rằng vua Hùng Vương thứ 18 kén rể. Ông có một cô con gái tên Mị Nương, được mô tả "xinh đẹp tuyệt trần" và vẫn còn trẻ, chưa chồng. Văn hóa của người Việt thời đại này nói riêng và phong kiến nói chung vẫn chưa hoàn chỉnh (thậm chí chưa có Nho giáo). Ông mở hội kén rể và có 2 chàng trai nổi bật nhất: Sơn Tinh và Thủy Tinh. Sơn Tinh là sơn thần núi Tản Viên, còn Thủy Tinh là chúa thủy cung, với tài năng ngang ngửa nhau. Điều này Vua Hùng không thể chọn ai, đành lựa chọn cuộc thi giữa 2 người, ai đem đầy đủ sính lễ đến nhanh hơn sẽ là phò mã.

Sính lễ bao gồm một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao, mỗi thứ một đôi. Vì dưới biển nên Thủy Tinh có ít sản vật như nhà vua nói trên. Chỉ có Sơn Tinh là có thể tìm ra những sản vật nộp nhanh cho nhà vua.

Khi Sơn Tinh đã trở thành con rể vua Hùng thì Thủy Tinh đùng đùng nổi giận, bèn sai những quân lính cùng mình đi đánh Sơn Tinh, cướp Mị Nương về. Một cuộc chiến lớn đã xảy ra giữa hai người. Thủy Tinh dâng nước ngập các vùng, ngăn cản Sơn Tinh đi, rồi sai đủ loại thủy quái dưới biển xông lên tấn công. Còn Sơn Tinh ném đất đá xuống mép các vùng ngập nước, ngăn nước lại và đưa muông thú trong rừng xông ra chống trả. Thủy Tinh không thể đánh lại được Sơn Tinh đành rút quân về.

Chuyện bây giờ là: 2 hãng hàng không bị phạt vì trễ chuyến.

Bản tin báo Tuổi Trẻ kể vào ngày 13-3, Cục Hàng không Việt Nam quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với hai hãng hàng không Vietnam Airlines (VNA) và Vietjet Air (VJA).

Theo đó mỗi hãng bị phạt 15 triệu đồng vì để xảy ra chậm chuyến bay nhiều giờ nhưng chậm thông báo, thiếu thông tin đầy đủ cho hành khách.

Cụ thể, VNA bị phạt do liên quan đến chuyến bay VN1370 từ TP.SG đi Huế bị chậm chuyến ngày 10-3.


Chuyến bay này dự kiến cất cánh lúc 6g10 từ sân bay Tân Sơn Nhất nhưng bị hoãn lại nhiều lần do thời tiết tại Huế xấu và VNA chưa có máy bay để vận chuyển.

Sau hơn 9 tiếng chờ đợi, đến 14g25 ngày 10-3, chuyến bay VN1370 cất cánh đi Huế. Hành khách trên chuyến bay bày tỏ bức xúc vì phải ngồi chờ tại sân bay Tân Sơn Nhất quá lâu.

Lý do Cục Hàng không VN xử phạt VNA trong trường hợp chậm chuyến bay nói trên là hãng này chậm thông tin tới hành khách chuyến bay thay đổi giờ khởi hành.

Còn với VJA, Cục Hàng không Việt Nam xử phạt 15 triệu đồng cũng do phát thanh thông tin không đầy đủ khi chuyến bay VJ321 từ Phú Quốc đi TP SG ngày 9-3 bị chậm.

Trước đó vào lúc 8g45 ngày 9-3, chiếc máy bay A 320 của VJA thực hiện chuyến bay VJ321 đã đóng cửa và khởi hành đúng giờ, đang lăn bánh ra đường băng thì cơ trưởng tổ bay ghi nhận cảnh báo hệ thống phanh của máy bay.

Để đảm bảo an toàn cho hành khách, cơ trưởng đã quyết định dừng khởi hành đưa khách trở lại nhà ga để kiểm tra kỹ thuật. VJA đã cử tổ kỹ sư từ TP.SG ra Phú Quốc để kiểm tra và khắc phục.

Theo dự kiến ban đầu, chuyến bay khởi hành vào 13g, nhưng để khắc phục triệt để lỗi kỹ thuật nên cơ trưởng quyết đình dừng bay để sửa chữa.

Đến 19g cùng ngày, công tác kiểm tra kỹ thuật đã hoàn tất, đảm bảo điều kiện an toàn bay, chuyến bay đã chở khách về TP.SG.

VJA cho biết trong thời gian chờ đợi tại sân bay, hãng đã tiến hành phát thanh thông báo cho hành khách không dưới 6 lần qua hệ thống phát thanh tại nhà ga với các thông tin thay đổi giờ bay, giờ bay dự kiến và lý do...

Trễ, là bị phạt. Có lẽ, phạt như thế cũng không đủ.

Bởi vì, trên mỗi chuyến phi cơ là có vài chục ông Sơn Tinh, Thủy Tinh... Trễ như thế, là mất nàng Mỵ Nương, vậy rồi ai đền cho đây?

Thêm nữa, nhìn lại xem... nước nhà đi trễ quá xa so với láng giềng, thí dụ, với Thái Lan, với Hàn Quôc...

Trễ chuyến bay của vài chục người, bị phạt 15 triệu đồng.

Còn ông Hồ làm trễ chuyến bay của 90 triệu dân tới lời hứa nhân quyền, tự do... sẽ bị phạt sao cho vừa?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phá rừng như dường là chuyện muôn đời dễ kiếm tiền của các quan chức kiểm lâm và địa phương. Vấn đề khó không phải là phá rừng, mà khó chỉ là làm sao cứu rừng. Nghĩa là các quan chư!c không lạm dụng quyền lực, đồng thời cần có cơ chế giám sát. Còn không, thì phaỉ dạy cho mọi người biết yêu thương rừng.
Có phải là ảo giác, và tin đồn về ảo giác, mỗi khi có chuyện huyền bí? Việt Nam có rất nhiều nghi án cổ sử, như mộng, như thực. Thí dụ, mới đây, báo Lao Động kể về chuyện "hồn ma cung nữ đòi nợ" ở Yên Tử. Có thật không? Tại sao lại xảy ra ở Yên Tử? Hay chỉ là huyền thoại dân gian? Đặc biệt, khi chuyện gắn liền với một địa danh là Suối Giải Oan.
Kayla bị cảm, phải nghỉ học ở nhà. Mẹ em năn nỉ nhờ tôi giữ dùm Kayla, vì chị không thể nghỉ làm hôm nay. Tôi nnận lời vì hôm nay tôi cũng rảnh.
Lỗi chính tả là chuyện muôn đời, muốn thoát ra là phải học -- không chỉ là cần học nghiêm túc, mà cần phải tự xem việc tránh lỗi chính tả cũng y hệt như tu sĩ trong ngôi đền thờ ngôn ngữ và văn học. Lỗi văn học là một cấp cao hơn. Vì chính tả có khi là do phát âm sai, vì ảnh hưởng địa phương trong giọng nói, nhưng lỗi văn học khó dò hơn, vì đòi hỏi trình độ học cao hơn để dò lỗi...
Khi ngân sách các quan chức thiếu tiền, sẽ nghĩ ra đủ cách để moi tiền dân. Mới nhất, Hà Nội bày trò chận xe theo chỉ tiêu để phạt, mỗi phường phải kiếm cớ phạt người đi xe qua lại làm sao cho đủ ít nhất 50 triệu đồng mỗi tháng.
Trang Bauxite VN vừa phổ biến một “Tiếng kêu cứu từ Buôn Triết, xã Dur KMăl - Krong Ana, Đắc Lắc,” từ một người nông dân lương thiện bị quan chức cướp đất mà anh đã khai phá.
Thuốc giả trước giờ đã được cảnh báo từ lâu rồi. Câu hỏi nơi đây là, vắc xin có vướng nhầm thuốc giả không? Và các viên chức có bị nhầm bởi thuốc giả hay không, khi trình độ làm thuốc giả, thuốc dỏm ngày càng tinh vi?
Đó là chuyện công an. Chuyện dài công an. Kể hoài không hết. Chuyện nào cũng đầy nước mắt.
Thời xưa thật xưa, cụ Khổng Tử nói rằng đối với chuyện quỷ thần thì nên cung kính mà tránh xa, gọi là kính nhi viễn chi. Không phải vì cụ Khổng bài bác gì ai (thời hơn hai ngàn năm trước, khi đó chuyện thần thánh vẫn còn gần với con người lắm, có lẽ), nhưng vì cụ muốn cho xã hội hòa hài, vì nếu chuyên tâm vào chuyện tâm linh, xã hội cơ nguy hỗn loạn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.