Hôm nay,  

Câu Chuyện Công An

12/09/201600:00:00(Xem: 4869)
Lúc nào cũng thế, nghe tới chữ “công an” là người dân giựt mình. Có vẻ như công an là điềm bất tường. Nghĩa là, dân với nhau thì được, hễ dính tới công an là từ bại tới xụi.

Cụ Nguyễn Du thời xưa cũng viết trong Truyện Kiều:

Một ngày lạ thói sai nha

Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền

Hay là chỗ khác trong Truyện kiều:

Hàn huyên chưa kịp giãi dề,
Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao.
Người nách thước, kẻ tay đao;
Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi...

Dĩ nhiên, cũng có công an tử tế. Nhưng thiệt sự, hễ nghe tới bị mời lên làm việc ở công đường là lắm điều bất an vậy. Hên thì toàn mạng về nhà, xui thì sứt mẻ chút gì thân thể hay tận cùng bằng số là qua cõi bên kia vậy.

Báo Thanh Niên hôm 9/9/2016 kể chuyện: Một phụ nữ tử vong trong phòng tạm giam của công an.

Tạm giam thôi nhé. Nghĩa là, chưa có án gì cả.

Bản tin TN kể rằng bà Hằng bị tạm giữ điều tra. Sau 3 ngày tạm giữ, bà Hằng được phát hiện đã tử vong trong bồn nước của phòng tạm giam.

Có phải bà Hằng bị trấn nước tới chết?

Bản tin Thanh Niên kể, bà Huỳnh Thị Thúy Hằng (39 tuổi, ngụ xã Hòa Bình, H.Chợ Mới, An Giang) được phát hiện đã tử vong trong phòng tạm giam của Công an H.Thoại Sơn (An Giang), được người nhà an táng vào ngày 8.9.

Trước đó, ngày 3.9, bà Hằng bị Công an H.Thoại Sơn bắt tạm giữ điều tra vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản xảy ra tại TT.Phú Hòa, H.Thoại Sơn.

Đến ngày 6.9, Công an H.Thoại Sơn thông báo cho ông Nguyễn Văn Bạch (chồng bà Hằng) biết bà Hằng được phát hiện đã tử vong trong bồn nước phòng tạm giam. Ngày 6.9, ông Bạch cùng người thân đến nhận xác vợ và chứng kiến mổ pháp y. Nguyên nhân bà Hằng tử vong được xác định là do ngạt nước.

Nơi phần góp ý dưới bản tin, một độc giả ở Sài Gòn thắc mắc:

- Trong phòng tạm giam lại có bồn nước à?

Bởi vậy, nghe tới công an là thấy bất tường rồi.

Báo Đời Sống & Pháp Luật hôm 9/9/2016 cũng kể chuyện mấy công an ra tòa vì tra tấn người tới chết.

Bản tin kể, Đại diện VKSND tối cao tại Đà Nẵng đề nghị HĐXX cho hai công an dùng nhục hình với khiến nạn nhân tử vong hưởng án treo.

Tin tức trên Tuổi trẻ, ngày 8/9, phiên tòa phúc thẩm xét xử vụ công an dùng nhục hình dẫn đến chết người xảy ra ở Công an TP Tuy Hòa (tỉnh Phú Yên) tiếp tục ngày làm việc thứ hai với phần xét hỏi và luận tội của đại diện viện kiểm sát.

Đại diện viện kiểm sát cho rằng các bị cáo khai do nạn nhân Kiều không thành khẩn khai báo nên đã bức xúc dùng dùi cui đánh. Bị cáo Thành khi canh giữ nạn nhân Kiều để cho các bị cáo khác đi ăn cơm, đã dùng dùi cui đánh vào đầu Kiều.

Mặc dù Thành không thừa nhận hành vi của mình nhưng qua lời khai của nhân chứng cộng với vết thương trên đầu nạn nhân thì đủ cơ sở khẳng định Thành đã dùng dùi cui cao su đánh lên đầu nạn nhân. Đây là nguyên nhân chính gây nên cái chết cho Kiều...

Than ôi, khi dùng dùi cui đánh người, lời khai có chắc gì là sự thật? Khi ép cung như thế, không phải là làm thành án oan hay sao?

Chưa hết, báo Người Đưa Tin hôm 9/9/2016 kể chuyện:

“Một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra tại TP Lạng Sơn khiến một người nhập viện, bị cưa mất một chân. Điều đáng nói người gây ra vụ tai nạn đã bỏ trốn khỏi hiện trường này là một chiến sỹ công an tỉnh.

Vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra vào đêm 30/6 đã khiến anh Lưu Vĩnh Thịnh (trú tại khối 10, phường Vĩnh Trại, TP Lạng Sơn) bị mất một chân, trở thành người tàn tật suốt đời.”

Đụng xe, làm người khác phế tật, thế rồi công an laí xe bỏ trốn...

Trước đó, mới tuần trước, báo Tuổi Trẻ kể chuyện ở Bình Dương: Công an tự ý cạy cửa, tịch thu tài sản...

Không có bản án tòa nào ra lệnh tịch thu?

May mắn, hình ảnh qua máy quay ghi lại có một người mặc sắc phục công an đến cạy cửa tối 22-8-2016, thu giữ tài sản ở một tiệm nét vẫn hoạt động sau 22g -- tiệm này là Internet Victory, theo báo Tuổi Trẻ:

“...gần 23g ngày 22-8, một người mặc sắc phục công an và dân phòng tới trước cửa tiệm net Victory của ông Đoàn Văn Cường tại khu phố Tân Lập, P.Đông Hòa, Dĩ An, Bình Dương, đập cửa rồi tự tay cạy cửa cuốn xâm nhập vào nhà. Sau đó, người này lập biên bản và thu giữ 10 màn hình máy tính, 1CPU.”

Thu giữ máy móc gì mà lắm thế? Tội cũng đâu có nặng gì, chỉ là đóng cửa trễ thôi.

Bởi vậy, cụ Nguyễn Du dặn dò rồi: Người nách thước, kẻ tay đao...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bản tin BBC ghi rằng Bộ Công Thương Việt Nam tối 19/9 phát đi thông cáo nói bộ này không cấp phép cho Công ty TNHH Gang Thép Hưng nghiệp Formosa Hà Tĩnh nhập khẩu 160 tấn bùn bô xít.
Trong tuần này là tròn 116 năm, sinh nhật của Vua Duy Tân, một người yêu nước nồng nàn. Vua Duy Tân sinh ngày 19/9/1900, và từ trần ngày 26/12/1945 – thọ 45 tuổi.
Cả nước rủ nhau học tiếng Anh. Đơn giản, trước tiên vì tiếng Anh cần để biến đổi đất nước. Sau nữa, tất cả những gì quanh ta, hễ mở các thiết bị ra là thấy tiếng Anh.
Không mưa là khô hạn, nông dân sẽ thê thảm... nhưng mưa nhiều là lũ lụt, cũng là cơ nguy ngập nước, nhìn thấy cửa nhà trôi... Có cách nào để làm mưu hay nắng tùy ý?
Bản tin nói, vào chiều ngày 15/9, đội 5, Phòng Cảnh sát phòng chống tội phạm về môi trường đã tiến hành kiểm tra 2 cơ sở sản xuất măng do hai anh em ông Lê Thế Huấn và Lê Thế Luyến làm chủ,
Nhiều chuyện càng suy nghĩ, càng khó hiểu. Doanh nghiệp ngoại được ưu đãi, doanh nghiệp ta cứ bị siết cho khổ thêm. Tại sao? mọi chuyện đúng quy trình nhé... Không sai. Vậy mà dân mình khổ. Hay tại, lỗi hệ thống?
Họ ở tuyến đầu biên giới biển. Họ là hình ảnh cột mốc biên giới lưu động trên sóng nước Biển Đông. Và họ chèo chống giữa những trận bão, đôi khi rất là cô đơn. Họ là các ngư dân,
Mới tuần trước, mình đọc một bài viết về cụ Vũ Hoàng Chương, mới hay rằng nhà thơ họ Vũ có thói quen làm giỗ cụ Nguyễn Du. Hy hữu. Chuyện các nhà thơ dĩ nhiên là trên mây rồi.
Vậy là tới Trung Thu nữa rồi. Chính xác là tuần này. Nói đúng rằng tháng tám âm lịch, Tết Trung Thu năm nay là ngày 15/9/2016 dương lịch.
Nhà nước Ba Đình xài tiền như nước xả thải… nghĩa là, ào ạt, không đo, không đếm. Đó là lý do lúc nào cũng bộ chi ngân sách. Và do vậy, phải nghĩ mưu để vét tiền Việt kiều.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.