Hôm nay,  

Nghề Vẽ Quảng Cáo

10/03/200000:00:00(Xem: 8348)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, thị trường vẽ quảng cáo tại Sài Gòn đang thu hút các họa sĩ, sinh viên cầm cọ không những ở trường Mỹ Thuật, Kiến Trúc mà có các thợ vẽ từ các tỉnh, thành phố khác đổ về kiếm sống. Mười năm trước, Sài Gòn chỉ có vài công ty quảng cáo và không quá 100 phòng vẽ. Đến nay, do nhu cầu thị trường, các doanh nghiệp đều phải có chương trình tiếp thị, quảng bá, do đó có thêm nhiều công ty quảng cáo ra đời. Theo tài liệu của sở Thương mại CSVN Sài Gòn, tính đến tháng 3/2000, toàn Sài Gòn có đến 25 công ty quảng cáo và qua đó trở thành những nơi phân phối việc làm cho những người vẽ thuê ở 500 phòng vẽ tập trung tại các quận 1,3,5, Tân Bình, Phú Nhuận, Bình Thạnh. Phóng viên báo Tuổi Trẻ cho biết rằng chỉ một con đường CMT8 từ quận 1 đến bến xe Tây Ninh (Tân Bình) đã có 50 phòng vẽ, đường Lê Văn Sỹ ngang qua các quận 3, Phú Nhuận, Tân Bình có 30 cơ sở chuyên nhận các dịch vụ vẽ quảng cáo. Trên các con đường Nguyễn Trãi, Nguyễn Thị Minh Khai, Ba Tháng Hai... số phòng vẽ mọc lên không ít. Toàn cảnh về hoạt động của các phòng vẽ quảng cáo được báo Tuổi Trẻ ghi nhận qua trích đoạn sau đây.

Các phòng vẽ đã thực hiện hầu hết các công việc liên quan đến quảng cáo như trang trí hội chợ, kẻ, vẽ bảng hiệu, dựng vẽ panô, áp phích, làm hộp đèn, chữ nổi. Vẽ chữ bảng hiệu giá 50 ngàn đồng/mét vuông, vẽ bảng hiệu có minh họa: giá từ 70 ngàn đến 100 ngàn đồng/mét vuông. Giá cả dựng, vẽ pa nô cũng tương tự. Với hộp đèn, nếu dàn đề can giá từ 400 ngàn đến 500 ngàn đồng/mét khối...Dù giá cả có cao nhưng công việc ở các phòng vẽ làm không xuể. Do vậy đã có nhiều sinh viên Đại học Mỹ thuật đã làm thêm kiếm tiền ăn học. Thời gian gần đây, đội quân vẽ thuê từ miền Trung đổ về thành phố khá đông. Nhờ chịu khó trong công việc cộng với hoạt động quảng cáo thuận buồm xuôi gió nên lương mỗi tháng họ nhận được từ 1 đến 2 triệu đồng.

Văn Hà, cây cọ vẽ chiến của phòng vẽ Nguyễn Oanh cho biết: Công việc rất đa dạng, ngoài việc vẽ pano, bảng hiệu... anh em còn thực hiện luôn việc thiết kế mẫu, làm hộp đèn, thậm chí kiêm luôn cả công việc sao chép tranh. Công việc sẽ thích thú khi anh em có được sáng tạo trong quá trình làm việc. Còn vẽ sĩ Văn Lương chân thành: Có nhiều nhà doanh nghiệp mới vào nghề kinh doanh chưa rành gì về tiếp thị nên bê hết mọi thứ lên bảng hiệu làm câu văn lủng củng. Chúng tôi phải dùng lý lẽ phân tích đúng sai, đẹp xấu vì nhìn bảng hiệu thì biết được trình độ văn hóa của chủ. Có khi cầm maket mà thấy hứng thú thì vẽ quên ăn.

Bạn
Công việc vất vả nhất là vẽ bảng quảng cáo ngoài trời, một người có 20 năm leo giàn cầm cọ nói với phóng viên: “Nghề vẽ panô cũng lắm gian nan, công việc phải làm ngoài trời và luôn xa nhà. Dang nắng dầm mưa, phải leo lên cao nhưng quy chế bảo hiểm cho anh thợ vẽ panô còn rất mơ hồ. Nhưng vì cơm áo nên đành chấp nhận.” Hiện nay, ở đoạn xa lộ gần Thủ Đức , có rất nhiều bảng quảng cáo ngoài trời. Chứng kiến việc làm rất nguy hiểm của một toán vẽ, phóng viên báo Tuổi Trẻ đã ghi lại như sau: Một số vẽ sĩ sửa giàn, cột lại thang dây, bày sơn, pha màu...Đến khi Cường, quê ở Quảng Nam, leo lên giàn rồi chuyển người qua cây thang có hai móc sắt bấu trên tấm thành pa nô có độ cao 15 mét cheo leo để thực hiện công việc thì chúng tôi không dám nhìn. Ngồi chờ Cường xuống hỏi công việc phiêu lưu này thì Cường tỉnh bơ: Có lần kẻ chữ trên tấm pa nô rộng 150 mét vuông cho một công ty ở Đồng Nai, đang bám vào thang thì gió thổi mạnh làm thang di chuyển ra ngoài bìa pa nô dính toòng teng làm tôi mất thăng bằng, may mà có anh em kịp thời leo lên cứu không thì “xanh cỏ rồi”.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.