Hôm nay,  

Nữ Công Nhân Bốc Vác

17/07/200000:00:00(Xem: 6467)
Bạn
Xưa nay, chuyện bốc vác đá, than, cát sỏi ở các bến tàu là công việc dành cho đàn ông. Thế nhưng những năm gần đây, do đời sống khó khăn, nhiều phụ nữ ở VN đã phải kiếm sống bằng những nghề rất nặng nhọc. Mời bạn nghe câu chuyện về những phụ nữ bất hạnh ở bến tàu qua đoạn ký sự sau đây trích từ báo Phụ Nữ.

Khi những đoàn tàu xà lan, tàu kéo chở than, chở đá xanh, cát sỏi hụ còi cặp các bến Vân Đồn, kè Gia Thượng, Tĩnh Gia, thì đã thấy khá nhiều phụ nữ cầm thúng ào xuống cầu tầu. Tôi (phóng viên) không thể nhìn thấy gương mặt của họ trẻ hay già bởi tất cả đều được quấn bịt bằng khăn mặt, chỉ để hở có hai con mắt dưới vành nón tơi tướp và trang phục nhàu nhĩ hền hệt nhau. Họ chủ yếu là người đến đây từ nhiều tỉnh khác. Khi tôi ngỏ ý muốn mời các chị cốc nước trà đá giữa tầm nghỉ giải lao, họ bảo: “Chúng em chỉ uống nước lọc cho thêm tí muối với tí đường, vừa chống mất nước vừa không mất ngủ”, và tôi cũng biết rằng nước lọ” mà các chị vừa nói chủ yếu là thứ nước máy, nước giếng khoan nguyên chất, nó còn có thêm một điều lợi nữa mà đối với các chị là cả một vấn đề khá quan trọng, đó là: Không mất tiền.

Trong mấy gian “nhà cấp bốn” thấp ngang đầu ở xóm 3 Chương Dương, tôi cũng đã được chứng kiến bữa ăn tập thể của hơn chục chị em, quê Lý Nhân, Hà Nam. Không có mâm, không bát tộ, giữa chiếu là nồi cơm tom, nồi canh còn to hơn nữa nhưng niêu cá kho thì chỉ như một ví dụ có trong bữa cơm đạm bạc. Mỗi chị một đôi đũa, một bát con, ăn xong của ai người nấy rửa, còn xoong nồi thì phân theo thứ tự cho người ở nhà đi chợ thổi cơm hôm đó. Các chị cười có ý thẹn: “Như thế cho tiện, trước cũng bị vỡ vô khối ra rồi đấy chú ạ!”. Suốt cả buổi tối, tôi ngồi nghe chuyện các chị kể, những mảnh đời “chín cái lênh đênh”, nghe rồi thấy thật xót lòng.

Chị V. chồng nghiện hút, chết đã hai năm, để lại cho chị năm đứa con thơ dại, chị ứa nước mắt: “Bây giờ ở quê, đứa lớn nhất 13 tuổi trông bốn đứa em, thằng nhỏ út mới 4 tuổi. Chị K.H vốn là “gái bán hoa”, sau cải tạo được chị em thương kéo lên đây cho ăn ở, cho làm cùng, chăm chỉ lắm và thu nhập giờ đây cũng đủ sống. Nguyên nhân chị K.H. đi vào con đường ấy là do ông bố nát rượu, nhận lời bán con cho một người cùng làng làm ăn mãi Móng Cái. Tên người làng ấy sau khi cưỡng dâm chị đã bán lại cho người khác, xoay vần bể khổ thế nào rồi lại ra đứng đường, chị bị công an bắt và đưa đi trại cải tạo. Một chị lớn tuổi nhất thở dài, cái thở dài có ý mừng vui: “Bây giờ thì đời nó yên rồi”.

Chị S. lại có một thân phận u buồn không giống ai trong tốp, anh chồng cờ bạc, cứ vài bữa lại bất chợt ở quê lên vòi tiền, nếu chị khôn hồn thì đưa ra nếu không thì sẽ bị đánh ngã sấp bổ ngửa ngay giữa nơi thuê trọ, trước mặt các chị em mà không ai dám can ngăn vì đã có lần hắn (chồng chị S.) đã đánh thâm tím cả mặt và đầu chị L, chị Ng. vì tội: “Dám can thiệp chuyện riêng của nhà ông à"” Sự kỳ lạ được nghe, được thấy đã ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Bạn,
Theo ghi nhận của báo Phụ Nữ, mỗi ngày một nữ công nhân phải đội trên đầu mình khoảng 60 tấn hàng, di chuyển đoạn đường một lượt từ 20-30 mét từ tàu, xà lan đến điểm tập kết trên bờ. Và như vậy đôi chân mỗi chị mỗi ngày đi khoảng 20-30km, trong khi họ phải mang vác nặng mỗi chuyến không dưới 30-40kg trên đầu. Họ đã bán cả sức người, chấp nhận mọi hiểm nguy, để trả nợ áo cơm...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.