Hôm nay,  

Thảm Cảnh Lụa Hà Đông

15/10/200200:00:00(Xem: 5570)
Bạn,
Theo báo Doanh Nghiệp, nằm bên bờ sông Nhuệ, có làng lụa Vạn Phúc (Hà Đông, Hà Tây) đã làm nên những vuông lụa Hà Đông, thước gấm, vân, sa lừng lẫy trong vùng, ngoài cõi, được lưu truyền hàng trăm năm lịch sử. Qua bao dâu bể đổi đời, con người có khi rạng rỡ, phú quý, cũng có khi điêu đứng, đói nghèo vì lụa. Có một thời gian, lụa Vạn Phúc tìm lại được thời hoàng kim với hàng nghìn chiếc máy dệt của 780 gia đình, cho sản lượng tới ba triệu m2 lụa, doanh thu 20 tỷ đồng mỗi năm. Thế nhưng hôm nay làng lụa ấy bỗng rơi vào thảm cảnh như ghi nhận sau đây của báo Doanh Nghiệp.
Lâu đời là thế, lững lẫy là thế mà chỉ từ giữa năm ngoái đến nay, 1/3 nghệ nhân Vạn Phúc đã cho ngừng máy, sản lượng giảm 50%. Nhiều hộ bán máy, bỏ nghề. Làng nghề rơi vào tĩnh lặng đến khó ngờ. Festival Huế vừa rồi, xã Vạn Phúc đã lập một đoàn nghệ nhân đưa lụa vào đó để tìm đầu ra. Cả tháng trời vật vã, Festival kết thúc, đoàn về, số lụa bán được, trừ chi phí coi như huề. Mới đây, xã lại cử một đoàn đi Lào tham gia hội chợ nhưng tình hình cũng không khả quan hơn. Lụa ế ẩm, nhiều nhà đã bán máy để lo nợ, kiếm kế khác sinh nhai. Bỏ nghề cũng đau đớn lắm, nhưng muốn bỏ cũng khó vì máy dệt bây giờ bán được cũng không phải dễ.
Anh Tâm ở xóm Đoàn Kết, dân gốc Vạn Phúc, từ bé đã sống trong không khí làng nghề. Năm 1994, anh vay gần 20 triệu lắp vào chiếc máy dệt để sống với lụa. Thế nhưng lụa lại phụ người. Tính đi tính lại, anh bỏ nghề, bán máy dệt được 5 triệu đồng. Bây giờ, anh làm thợ xây, còn vợ thì đi rửa da bò thuê. Cùng với tâm trạng anh Tâm, chỉ chiếc máy dệt vừa mua 12 triệu đang đắp chiếu, anh Đỗ Xuân Thắng, than thở: Đống tiền bỏ ra, chưa làm được đồng nào đã phải gạ bán lấy nửa tiền mà chẳng ai thèm mua. Không chỉ có anh Tâm, anh Thắng khó khăn, một viên chức xã cho biết: Giữa năm ngoái đến nay, lụa ế ẩm quá. 1/3 nghệ nhân đã ngừng máy. Nếu so với năm 2001 thì sản lượng lụa giảm 50%. Rất nhiều nhà đã bán máy dệt, bỏ nghề làm lụa. 9 tỷ đồng vay để đầu tư cho nghề, đến nay khó có thể trả đủ cả gốc lẫn lãi.

Nguyên nhân đầu tiên là một kế hoạch đầu tư và sản xuất sai lạc. Năm 1994, làng lụa Vạn Phúc được đưa vào kế hoạch phục hồi và phát triển. Huyện, xã, Hội Nông dân, ngành công nghiệp hô hào việc tăng máy dệt, tăng số hộ tham gia sản xuất nhưng không cơ quan nào có một kế hoạch cụ thể cho đầu ra. Ban đầu, số máy ít, chưa phải cạnh tranh với hàng Trung Quốc, những hộ có máy dệt ăn nên làm ra. Nhiều người hăm hở bán đồ, tậu máy. Các cơ quan địa phương khăng khăng trong hội nghị rằng đây là cơ hội làm giàu, hiện đại hoá nông thôn, phải tận dụng nhanh, triệt để... Hơn 7 năm kiên trì tận dụng, số máy dệt, số hộ tham gia đã vượt quá nhu cầu thực tế. Cùng lúc, vải lụa Trung Quốc tràn vào. Dân đâm lao thì phải theo lao. Họ hạ giá thành sản phẩm, nâng cao sản lượng với hy vọng thu hồi vốn. Sản lượng vì thế càng quá tải.
Bạn,
Cũng theo báo này, do thế, lụa Hà Đông trước kiêu sa bao nhiêu, nay rẻ rúng bấy nhiêu. Ngoài vài hộ loanh quanh tìm thị trường, phần lớn lụa Vạn Phúc chỉ chờ vào 20 tư thương ở Hà Nội tiêu thụ. Lý do nữa là từ thời gian phục hưng làng nghề đến nay, dân Vạn Phúc không được hưởng một chính sách ưu đãi nào, nhất là vốn. Họ đều phải vay qua ngân hàng, lãi suất không được giảm, thời gian vay không được dài đã trở thành điều khó dễ đối với người dệt lụa Hà Đông.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trên địa bàn tỉnh Vĩnh Phúc, miền Bắc VN, có khu nghĩa trang Thanh Tước, huyện Phú Yên, có cả một xóm chuyên "phục vụ" cho dân tài xế chạy xe đò với những cô gái từ nhiều nơi đổ về. Sáng trưa, chiều, tối, xóm luôn đông khách và hoạt động khá công khai. Báo Hạnh Phúc-Gia Đình ghi nhận về xóm này như sau.
Theo báo Người Lao Động, trên địa bàn TPSS, có cả một "kỹ nghệ" làm rượu rắn dỏm được khai sinh ở "làng" rượu rắn tại quận 12, dùng lò xo "nong" cho cổ rắn chàm quặp hóa thành mang bành, đến cấy vẩy để biến thành rắn hổ mang ngâm rượu. Báo Người Lao Động viết về làng rắn này qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, miền Đông Nam phần đang đứng trước nỗi lo khô hạn, có thể là cơn đại hạn lớn nhất trong nhiều năm qua. Các sông, hồ đang thiếu nước nghiêm trọng. Thiệt hại về kinh tế - đời sống có khả năng sẽ rất lớn. Trận chiến chống hạn năm nay vô cùng khó khăn, vất vả. Báo Lao Động ghi nhận về tình hình hạn hán tại các tỉnh miền Đông Nam phần như sau.
Theo báo quốc nội, tại SG, hiện tượng học sinh đi xe máy xịn, xài điện thoại di động cao cấp, mặc đồ hàng hiệu, trong túi rủng rỉnh tiền bạc, chơi bời xả láng... là chuyện khá phổ biến. Nhưng khó ai ngờ rằng thủ phạm của những vụ trộm có khi lên đến hàng trăm triệu đồng lại là những quý tử mới 9, 10 tuổi. Khi sự việc vỡ lở, các bậc làm cha làm mẹ mới tá hỏa rồi đổ lỗi cho nhau.
Theo báo Tuổi Trẻ, tại miền núi tỉnh Quảng Ngãi, trên địa bàn xã Trà Sơn, huyện Trà Bồng, 1 bản làng có 34 gia đình đang phải đối mặt với thảm họa núi nứt. Ngày 7 tháng 11 vưà qua, đã có 33 gia đình di dời nhà về tạm cư cách làng cũ hơn 300 mét. Tại nơi tạm cư, dân bản làng này vẫn còn nhiều nỗi lo về đời sống như ghi nhận của báo TT qua đoạn ký sự như sau.
Tại các bệnh viện lớn ở thành phố SG, Hà Nội, người khám bệnh thường gặp sự mời chào của những người bán sổ y bạ, kiêm luôn nhiệm vụ dẫn dắt bệnh nhân đến những nơi điều trị "tốt" mà tiền công khám bệnh cũng bằng tiền khám dịch vụ trong bệnh viện. Đó chính là hình ảnh thường gặp của "cò" bệnh viện. Báo Kinh Tế-Đô Thị viết về cò dịch vụ tại các bệnh viện HN như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội,khu nhà ở của dân nhập cư tại một số quận TP.SG, dường như tách hẳn với bên ngoài: tạm bợ, nhếch nhác và có vẻ cảnh giác với người lạ. Đó là những khu nhà không có số, không có ghi trên bản đồ địa phương. VASC ghi nhận hiện trạng này như sau. Tại phường Phú Trung, quận Tân Phú có hơn 1 ngàn 500/5 ngàn căn nhà không có số.
Theo báo quốc nội, sau ngày dịch cúm gia cầm được khống chế, tại biên giới phía Bắc VN, thị trường thịt, trứng gia cầm cầu lớn hơn cung, lập tức gà, vịt từ Trung Quốc xâm nhập vào Lạng Sơn theo các con đường mòn suốt chiều dài 253km đường biên
Những ngày gần đây, người trong giới cũng như khán giả yêu ca nhạc thành phố đang xôn xao về việc một học trò của nhạc sĩ Đỗ Quang là Tuyết Sơn, đang kiện thầy ra tòa. Báo SGGP ghi nhận vụ việc như sau. Tuyết Sơn (tên thật là Nguyễn Hồ Khánh Sơn, năm nay 19 tuổi) là Việt kiều Úc, đã bỏ dở chuyện học hành để về nước thực hiện giấc mộng làm ca sĩ. Tuyết Sơn nhận nhạc sĩ Đỗ Quang làm thầy dạy nhạc trong vòng 4 tháng với giá 15 ngàn Mỹ kim tiền dạy
Theo báo quốc nội, từ tháng 10/2004,sau khi các trường đại học, cao đẳng khai giảng niên học mới, thì các trung tâm luyện thi đại học tại SG lại bắt đầu hoạt động.Học phí luyện thi đại học cho mùa thi 2005 đang có cái giá... trên trời, có nơi lên đến 10 triệu đồng/học viên/khóa 9 tháng! Không chỉ vậy, hiện đang có không ít trung tâm luyện thi đại học ở TPSG đang tung chiêu câu khách mới


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.