Hôm nay,  

Thảm Cảnh Lụa Hà Đông

15/10/200200:00:00(Xem: 5574)
Bạn,
Theo báo Doanh Nghiệp, nằm bên bờ sông Nhuệ, có làng lụa Vạn Phúc (Hà Đông, Hà Tây) đã làm nên những vuông lụa Hà Đông, thước gấm, vân, sa lừng lẫy trong vùng, ngoài cõi, được lưu truyền hàng trăm năm lịch sử. Qua bao dâu bể đổi đời, con người có khi rạng rỡ, phú quý, cũng có khi điêu đứng, đói nghèo vì lụa. Có một thời gian, lụa Vạn Phúc tìm lại được thời hoàng kim với hàng nghìn chiếc máy dệt của 780 gia đình, cho sản lượng tới ba triệu m2 lụa, doanh thu 20 tỷ đồng mỗi năm. Thế nhưng hôm nay làng lụa ấy bỗng rơi vào thảm cảnh như ghi nhận sau đây của báo Doanh Nghiệp.
Lâu đời là thế, lững lẫy là thế mà chỉ từ giữa năm ngoái đến nay, 1/3 nghệ nhân Vạn Phúc đã cho ngừng máy, sản lượng giảm 50%. Nhiều hộ bán máy, bỏ nghề. Làng nghề rơi vào tĩnh lặng đến khó ngờ. Festival Huế vừa rồi, xã Vạn Phúc đã lập một đoàn nghệ nhân đưa lụa vào đó để tìm đầu ra. Cả tháng trời vật vã, Festival kết thúc, đoàn về, số lụa bán được, trừ chi phí coi như huề. Mới đây, xã lại cử một đoàn đi Lào tham gia hội chợ nhưng tình hình cũng không khả quan hơn. Lụa ế ẩm, nhiều nhà đã bán máy để lo nợ, kiếm kế khác sinh nhai. Bỏ nghề cũng đau đớn lắm, nhưng muốn bỏ cũng khó vì máy dệt bây giờ bán được cũng không phải dễ.
Anh Tâm ở xóm Đoàn Kết, dân gốc Vạn Phúc, từ bé đã sống trong không khí làng nghề. Năm 1994, anh vay gần 20 triệu lắp vào chiếc máy dệt để sống với lụa. Thế nhưng lụa lại phụ người. Tính đi tính lại, anh bỏ nghề, bán máy dệt được 5 triệu đồng. Bây giờ, anh làm thợ xây, còn vợ thì đi rửa da bò thuê. Cùng với tâm trạng anh Tâm, chỉ chiếc máy dệt vừa mua 12 triệu đang đắp chiếu, anh Đỗ Xuân Thắng, than thở: Đống tiền bỏ ra, chưa làm được đồng nào đã phải gạ bán lấy nửa tiền mà chẳng ai thèm mua. Không chỉ có anh Tâm, anh Thắng khó khăn, một viên chức xã cho biết: Giữa năm ngoái đến nay, lụa ế ẩm quá. 1/3 nghệ nhân đã ngừng máy. Nếu so với năm 2001 thì sản lượng lụa giảm 50%. Rất nhiều nhà đã bán máy dệt, bỏ nghề làm lụa. 9 tỷ đồng vay để đầu tư cho nghề, đến nay khó có thể trả đủ cả gốc lẫn lãi.

Nguyên nhân đầu tiên là một kế hoạch đầu tư và sản xuất sai lạc. Năm 1994, làng lụa Vạn Phúc được đưa vào kế hoạch phục hồi và phát triển. Huyện, xã, Hội Nông dân, ngành công nghiệp hô hào việc tăng máy dệt, tăng số hộ tham gia sản xuất nhưng không cơ quan nào có một kế hoạch cụ thể cho đầu ra. Ban đầu, số máy ít, chưa phải cạnh tranh với hàng Trung Quốc, những hộ có máy dệt ăn nên làm ra. Nhiều người hăm hở bán đồ, tậu máy. Các cơ quan địa phương khăng khăng trong hội nghị rằng đây là cơ hội làm giàu, hiện đại hoá nông thôn, phải tận dụng nhanh, triệt để... Hơn 7 năm kiên trì tận dụng, số máy dệt, số hộ tham gia đã vượt quá nhu cầu thực tế. Cùng lúc, vải lụa Trung Quốc tràn vào. Dân đâm lao thì phải theo lao. Họ hạ giá thành sản phẩm, nâng cao sản lượng với hy vọng thu hồi vốn. Sản lượng vì thế càng quá tải.
Bạn,
Cũng theo báo này, do thế, lụa Hà Đông trước kiêu sa bao nhiêu, nay rẻ rúng bấy nhiêu. Ngoài vài hộ loanh quanh tìm thị trường, phần lớn lụa Vạn Phúc chỉ chờ vào 20 tư thương ở Hà Nội tiêu thụ. Lý do nữa là từ thời gian phục hưng làng nghề đến nay, dân Vạn Phúc không được hưởng một chính sách ưu đãi nào, nhất là vốn. Họ đều phải vay qua ngân hàng, lãi suất không được giảm, thời gian vay không được dài đã trở thành điều khó dễ đối với người dệt lụa Hà Đông.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo Người Lao Động, ngày 1/11/2004 vưà qua, gần 20 học sinh ở các tỉnh miền Tây và Đông Nam phần đã bị 1 kẻ lừa đảo tên là Phạm Mạnh Hùng dụ lên TPSG lưu trú tại khách sạn Tản Đà, số 22-24 Tản Đà, Quận 5 để đáp chuyến bay 13 giờ đi du học tại Mỹ dù trong tay không hề có hộ chiếu, thị thực.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, trình độ Việt văn của học sinh bậc tiểu học và trung học tại VN ngày càng yếu kém ở mức báo động. Dưới tiêu đề "Đọc văn học trò mà muốn khóc", báo Tin Tức VN đã nêu ra một số trích đoạn bài văn "siêu đẳng" do các giáo viên dạy văn chuyển đến với nội dung như sau.
Theo báo quốc nội, tại Sài Gòn, có hơn 8 ngàn trẻ em trong độ tuổi thiếu niên, nhi đồng hiện đang lang thang vất vưởng trên các đường phố làm đủ thứ việc từ đánh giày, bán vé số, nhặt rác. Cay đắng nhất là "nghề" ăn xin. Hầu khắp các nẻo đường trong thành phố đều bắt gặp những vóc dáng bé nhỏ, tiều tụy đội nón mê, bưng ca nhựa len lỏi, chen chúc giữa dòng người và xe cộ.
Trên bản đồ Đông Nam Á, có thể thấy rõ vùng "Tam giác vàng". Một phần biên giới Trung Quốc - Việt Nam cũng chịu ảnh hưởng của "Tam giác vàng". Nếu như ở phía Bắc, ma túy thâm nhập vào Việt Nam nhiều nhất qua vùng Điện Biên - Lai Châu thì ở miền Trung, từ "Tam giác vàng", ma túy có thể theo các đường ở các cửa biên giới để vào Việt Nam.
Theo báo quốc nội, tại Nha Trang có phu phố Tây, tuy không sầm uất và ồn ào như phố Tây Phạm Ngũ Lão Sài Gòn, nhưng mang nét đặc trưng riêng. Những con đường nhỏ hẹp của khu nhà thờ Quân Trấn - Hùng Vương nối dài trước đây đã mở rộng với những dãy hàng quán, cửa hàng mang tên Tây, Việt lẫn lộn tiếp nối nhau tập trung trên hai con đường Trần Quang Khải
Theo báo Sài Gòn Tiếp Thị,sau khi tờ Straits Times ngày 19-10-2004 đăng bài báo "Đàn ông Singapore kiếm được vợ Việt Nam trong 4 giờ" đề cập chuyện một người đàn ông qua VN phỏng vấn hơn 50 cô gái và chọn một cô làm vợ, nhiều người VN đang sống và làm việc tại Singapore cũng như người Singapore đã bị sốc. Phóng viên báo SGTT tại Singapore kể như sau.
Theo báo quốc nội, chưa khi nào Sài Gòn lại bùng phát các loại hình cà phê ca nhạc như hiện nay. Để hấp dẫn khách, các quán từ lớn đến nhỏ đều tìm mọi cách thu hút khán giả. Người yêu mến không khí âm nhạc phòng trà vẫn thường ưu ái gọi ca sĩ là "giọng ca vàng" vì họ hát hết mình, dù rằng đôi khi chỉ phục vụ cho vài chục khách thưởng thức.
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, trong khi hàng loạt trường đại học đã khai giảng trong tháng 10, vẫn còn một số trường đại học dân lập (tư thục) phải âm thầm vật lộn với chuyện tuyển sinh viên vào học. Dầu họ đã quá chật vật nhưng số sinh viên đến trường vẫn chẳng là bao. Trong tình hình như thế,"phá rào" đã được nhiều trường chọn như một giải pháp chẳng đặng đừng.
Theo báo Tuổi Trẻ, do ảnh hưởng của những ca khúc viết về hương hoa sữa nồng nàn, nên cây hoa sữa được các tỉnh, thành miền Trung đồng loạt trồng trên các đường phố mới. Nhưng sự háo hức ban đầu nay đã nhường chỗ cho những khó chịu do mùi của hoa sữa, và hiện nay cư dân nhiều thị xã, thành phố tại miền Trung gặp khổ nạn vì những cây hoa sữa.
Tại miền Tây Nam phần VN, hiếm có nơi nào mà dân nghèo được hưởng lộc trời cho như vùng biển Thừa Đức, huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre. Hết mùa đi hốt nghêu cám, đến mùa cào sò trứng. Cứ đến tháng tư âm lịch, sò trứng từ biển tấp vào Cửa Đại, rồi tràn lên bãi biển Thừa Đức nhiều vô số kể. Đó cũng là thời điểm cư dân ngghèo vùng bãi ngang khắc nghiệt này sửa ghe, sắm vợt kéo nhau ra biển cào của trời cho. Báo Lao Động viết như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.