Hôm nay,  

Dân Giang Hồ Nhí

18/03/200200:00:00(Xem: 5446)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, gần đây, tại một số quận nội thành Sài Gòn đã xuất hiện nhiều băng nhóm mà một phóng viên gọi là giang hồ nhí. "Thành viên" các nhóm này chỉ ở độ tuổi từ 15 đến 18 tuổi, thế nhưng rất quậy qua các biểu hiện lố lăng trên phố, nơi công cộng, hoặc tại các quán nhậu dành cho người lớn. Trong bài phóng sự về hiện trạng xã hội này, một phóng viên báo TT đã ghi lại một số cảnh tượng quậy của các "nhóc con" qua đoạn ghi chép như sau.

Những nhóm thiếu niên đang trong độ tuổi mới lớn cứ lông bông, thả rểu và nghĩ ra đủ mọi trò lộn xộn. Hai giờ sáng một ngày cuối tháng 2 vưa qua, một nhóm bảy tám dân chơi như thế vừa nam vừa nữ, toàn ở tuổi mới lớn, đã ngồi dọc bờ cầu thang khu vực hồ con Rùa để vừa đánh bài, văng tục chửi thề ỏm tỏi, vừa ôm ấp hôn hít nhau với đủ giọng cười ré lên trong đêm.

Ở khu nhậu chân cầu chữ Y, không hiếm bợm nhậu mặt mũi còn bấm ra sữa nhưng cũng "dzô, dzô" ầm ĩ, cũng văng tục chửi thề ầm ĩ và sẵn sàng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay trước bất kỳ sự cố nào. Có nhóm hết tiền để kêu thêm bia bọt, mồi tiếp tục như các bàn nhậu đàn anh khác, liêu xiêu bước ra đường, leo tuốt lên cầu hóng mát và tìm mối gây sự.

Những người dân quanh khu vực chung cư Xóm Cải đường Nguyễn Trãi quận 5 và nhiều người khách đi làm đêm về ngang khu vực này có lẽ không ai không biết đến những quái xế điếc nơi đây. Hàng trăm quái xế điếc này hầu hết từ 15-17 tuổi, khét tiếng về những màn lượn lách giữa đường phố đủ dựng tóc gáy những tài xế đang lưu thông trên những đường khác. Lâu lâu những quái xế nhí này hô hào, rủ nhau kết thành luồng, đôi lúc lên đến hàng trăm chiếc, đổ bộ xuống đường Nguyễn Trãi, vừa lạng lách vừa rú còi miệng, khủng khiếp đến dân quái xế đêm cũng dạt ra. Tuy nhiên, có lẽ nhiều tay chơi nhí khu vực Mả Lạng, Bến Chương Dương quận 1, Tôn Đản, quanh chợ Bà Chiểu Bình Thạnh mới thật sự tiến rất gần ngưỡng không còn là trẻ con nữa. Ở khu vực bến Chương Dương, trước khi có đợt truy quét của các đoàn kiểm tra, người dân lương thiện trong khu vực đã đau xót khi chứng kiến hàng trăm tay buôn hàng trắng vốn chỉ mới 15-17 tuổi, quây lại từng nhóm 5-7 đứa, buôn bán công khai, táo tợn, liều lĩnh. Một cư dân ở khu vực này khi nhắc lại hình ảnh đau lòng cũ đã rút ra kết luận: "Trong khi chúng ta chưa hiểu biết hết về tâm lý tuổi mới lớn thì đám con buôn ma túy đã tận dụng đặc điểm của tuổi mới lớn này rồi. Bạo đến mức có dạo hiện tượng bà con đi chợ Bà Chiểu hoặc những cô gái, thậm chí cả những công nhân trẻ đi xe đạp lẫn xe gắn máy qua khu vực này vẫn bị giật dây chuyền, gi' xách hơn cả cơm bữa. Thủ phạm là một nhóm giang hồ mà đứa nhỏ nhất chỉ 13, 14 tuổi. Giới tiểu thương khi buôn bán nơi đây khi nhắc lại chuyện này đều chặc lưỡi: Bọn tiểu yêu này hình như không biết sợ ai hết. Có đứa vừa giật xong một món đồ, vừa chạy vừa cười chọc quê nạn nhân, có đứa giật xong, năm phút sau đã quay lại chốt làm ăn tìm mối mới. Tụi nó coi như đây là chuyện đùa kiểu con nít vậy.

Bạn,
Cũng theo báo Tuổi Trẻ, hình ảnh cả chục dân chơi nhí mặc quần lững, sơ mi vạt ngang Nam Hàn đủ màu sặc sỡ, tóc tai đủ kiểu đầu đinh, Arnami, nhuộm lung tung hai ba bốn lai...nghênh ngang ngoài đường phố và sẵn sàng tham gia nhiều trò quái quỉ không còn xa lạ với nhiều người ở nội thành Sài Gòn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.