Hôm nay,  

Nghề Đâm Hà Bá

24/12/200300:00:00(Xem: 5301)
Bạn,
Bước vào mùa Đông, khi triều cường bắt đầu dồn dập theo con nước rằm và ba mươi, là thời điểm làm việc tất bật của những ngư dân sống nghề đánh bắt cá trên sông. Miêu tả cho thời điểm này, ngư dân ven biển miền Tây nói thật gọn mà rất tượng hình: chạy. Chạy có nghĩa là đã vô mùa nước chảy, cá tép trên sông nhởn nhơ nhiều hơn so với những mùa khác. Báo SGGP viết về kế mưu sinh của những ngư dân làm nghề đâm hà bá qua đoạn ký sự như sau.
Trong lúc chờ thả lưới, anh Tấn Lộc một ngư dân đánh cá trên sông Băng Cung (Thạnh Phú, Bến Tre) nói cho phóng viên nghe về nghề sông nước ở quê mình: Hạ bạc là xuống bến. Trải qua thời gian, nghề này đã biến hóa ra hàng chục kiểu đánh bắt tôm cá khác nhau, từ thô sơ đến hiện đại; đánh bắt ở ven bờ, dưới sông và ngoài biển xa đều có sự sáng tạo riêng của ngư dân. Sơ khai nhất là người ta đi xúc ở ven bờ sông. Rồi đi xiệp, đi chài lưới ven bờ. Ngoài ra còn đánh bắt cá bằng kéo lưới một, lưới đôi, lưới ba ven bờ; đi bắt thủy sản bằng mông (dùng một thanh ván lướt nhẹ trên bùn), bằng cà kheo (đi trên bãi bồi). Lưới quay và đi lưới ven bờ với sự hỗ trợ của người đi cà kheo dưới nước. Còn đánh bắt dưới sông rạch càng đa dạng: đi te, đi cào bằng tàu; đóng đáy từ trong rạch nhỏ cho tới ra ngoài cửa biển như đáy rạo, đáy sông cầu, đáy hàng khơi.

Ông Ba Hượt, một bậc cao niên sống nghề đánh cá trên sông từ thời trai trẻ ở cửa biển Thạnh Phong, tâm sự: Làm nghề đóng đáy sông cầu vất vả, cực nhọc lắm. Thanh niên làm nghề phải có sức khỏe dẻo dai, chịu đựng giỏi. Nghề sông nước lắm khi mưa bão liên miên nên chuyện sập hàng đáy là điều vẫn xảy ra. Khi sập hàng đáy, lắm lúc chỉ một người coi đáy với chiếc phao, họ bồng bềnh trên biển suốt đêm đen để chờ cho tới khi chủ trong bờ đưa tàu ra cứu vớt. Làm lụng cực khổ, hiểm nguy vậy, nhưng giờ đóng đáy hàng khơi khó ăn lắm rồi. Cá tép trên bờ thưa dần, muốn khá phải bung ra khơi xa.
Bạn,
SGGP cho biết: sau cơn bão Linda (số 5) tháng 11-1997, số lượng tàu lưới đèn ở Bến Tre đóng mới tăng hơn gấp nhiều lần so trước năm 1997. Nhiều tàu có khả năng hoạt động đánh bắt xa bờ hàng tháng trên biển cả. Số lượng tàu tăng, nhưng làm ăn hiệu quả thì rất khiêm tốn; nợ vay chưa hoàn vốn còn nhì nhằng hàng tỷ đồng, hàng trăm con tàu vừa đóng phải nằm ụ trùm mền, rệu rã theo thời gian vì không khả năng (hoặc không dám) hạ thủy. Ngay cả công ty lâm thủy sản xuất khẩu Bến Tre có đoàn tàu 17 chiếc cũng gặp khó khăn do giá nhiên liệu (dầu chạy máy tàu) đã tăng lên gấp 3-4 lần trong khi đó giá cá vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí có lúc còn rớt xuống dưới 3 ngàn đồng/kg (như cá nục). Để giữ vững được những con tàu ra khơi, bám biển, nhiều năm rồi, các tàu đánh cá của công ty này phải đón giao thừa, ăn Tết luôn ngoài biển cả.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Quốc doanh có nhiều dự án đầu tư ra nước ngoài, nhiều dự án có lời đã giảm và các dự án lỗ lại tăng…
Câu chuyện ô nhiễm môi trường càng lúc càng bi thảm… không chỉ thiên nhiên làm cho đời sống gian nan hơn, ngay chính con người cũng làm thêm tệ hại.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Trong khi đội tuyển Việt Nam thắng đội Indonesia với tỷ số cách biệt, một tin buồn cho ngành du lịch y tế Việt Nam là một Việt Kiều về Sài Gòn căng da mặt và chết cũng vì ca giải phẫu của bệnh viện thẩm mỹ…
Cổ vật rồi cứ chắp cánh bay xa… vĩnh viễn xóa đi những quá khứ văn hóa.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Cứ vào ngày 11 tháng 10 hàng năm, thế giới lại đón Ngày Quốc Tế Trẻ Em Gái (International Day of the Girl Child), còn gọi là Ngày Trẻ Em Gái (Day of Girls) – một ngày để gây ý thức về các vấn đề mà 1.1 tỷ bé gái trên thế giới phải đối diện, và cũng là ngày để tăng thượng quyền trẻ em, đặc biệt là quyền trẻ em gái.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.