Hôm nay,  

Chuyện Cô Gái Thái

06/08/200200:00:00(Xem: 5252)
Bạn,
Trong tháng 7 vừa qua, Hãng xe Toyota tại VN đã tài trợ cho chương trình du khảo văn hóa mang tên “Qua miền Tây Bắc”, với sự tham dự của nhiều nhà nghiên cứu văn hóa, nghệ sĩ trong nước. Có mặt trong chuyến dđi, một phóng viên báo SGGP ghi nhận rằng “dấu ấn” chuyến đi chính là phong tục của người Thái và sự cuốn hút của các cô gái Thái, vừa kín đáo lại vừa e ấp bốc lửa. Phóng viên này đã ghi lại những điều trông thấy và cảm nhận được qua đoạn ký sự như sau.
Qua các bản người Thái đặc trưng: Bản Tông, bản Chiêng Ngùa, bản Bó (tỉnh Sơn La), người ta dễ nhận thấy chất nhân văn, sự chân thật, hiếu khách ... thấm đẫm từng ngọn cỏ, bông lúa, trong từng con cá bơi dưới suối trước cửa nhà. Mỗi người Thái, theo lời của một người Thái chính gốc, tiến sĩ Hoàng Lương, sinh ra đã là một nghệ sĩ cả trong lời ăn, tiếng nói, cách ăn mặc, ứng xử. Điều này quá chính xác.
Trong đời thường bộn bề, người Kinh ít có khi nào nói được những lời vừa bay bổng vừa bùi ngùi quyến luyến như người Thái: Khách đến, các chị đã hát biểu đạt tình cảm “Anh đến với chúng em qua đường sông, đường nước hay đường ruộng, anh còn nhớ những bông lúa đã níu chân anh trên cánh đồng không"”; rồi khi chia tay lại bịn rịn: “Anh đừng quên bản làng em. Đừng quên em dù sông Mã cạn bằng lòng đĩa, sông Đà cạn bằng đầu đũa!”. Tình người không quên dù chỉ đến với nhau một buổi sáng, dù chỉ vít cong đầu rượu cần nhấm nháp vị ngọt nồng của xứ hoa ban...

Có lẽ không ai quên được hình bóng cô Lò Thị Thúy Hà, người bản Bó xã Chiềng An. Thật hiếm có người đẹp huyền bí đến vậy: vừa quí phái vừa chân chất thôn quê, vừa kín đáo lại vừa e ấp bốc lửa. Vẫn vẻ bí ẩn, nồng hương núi rừng, em thẹn thùng: “Nào anh ơi! mình hãy nắm tay nhau xòe lòng...” Quả là người ta nói không ngoa cứ 100 chàng trai người Kinh lên miền ngược thì 99 người “xin chết” với cô em Thái. Họ ngỡ ngàng vì sắc đẹp, vì sự dịu hiền, nhưng phần nào cũng bởi bộ nữ phục truyền thống vừa giản dị về kiểu dáng, sắc màu, vừa thể hiện được khiếu thẩm mỹ sắc tộc. Bộ trang phục đó, giống áo dài miền xuôi, kín mà lại hở, xa mà lại gần, mãnh liệt nhưng vẫn dịu dàng nữ tính, nói như TS Hoàng Lương “trong bộ váy áo, người phụ nữ Thái hiện lên như một tác phẩm nghệ thuật đã hoàn thiện. Theo tôi, không cần thêm bớt bất cứ một chi tiết nào nó vẫn rất đẹp, rất độc đáo, không lẫn vào bất cứ bộ trang phục nào khác”.
Quả thật, không có gì gợi cảm bằng bộ nữ phục Thái, từ phần “sà tích” làm bằng bạc trắng vắt qua vòng eo tạo thành hình vành khuyên có dáng trăng non lấp lánh mỗi khi thân hình chuyển động, đến hàng cúc bướm trang trí tạo cảm giác phập phồng khiến chúng ta thêm rộn ràng, thêm yêu cuộc sống. Song sức hút lớn nhất lại là phần ít ai chú ý nhất: gấu váy. Với một dải vải đỏ cẩn bên trong, cô gái bước đi thì gót chân cũng lóe sáng mở ra sức tưởng tượng, cuốn hút. Thế nhưng, cùng nhiều giá trị văn hóa khác, nét quyến rũ của trang phục truyền thống Thái đang mai một dần.
Bạn,
Phóng viên viết tiếp: Phụ nữ Thái giờ không còn cầu kỳ cắt may bằng thứ vải bông tự dệt nhuộm chàm đến màu sắc lý tưởng là màu đen ngả màu tím than mà đua nhau mua “hàng chợ” như các loại vải láng, vải nhung đen. Với màu sắc “thị trường” này, cùng cách thêm các họa tiết cách tân, rõ ràng, sự gợi cảm, nét tinh tế đang bị đẩy vào quên lãng, nhạt nhòa.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nữ sinh bây giờ không hiền như xưa... Báo Người Lao Động kể về tình hình 10 nữ sinh vây đánh tập thể 2 học sinh khác. Bản tin ghi rằng một số người dân cho biết nhóm 10 nữ sinh (trong đó có nhiều em mặc đồng phục) lao vào đánh hội đồng 1 nữ sinh cùng 1 nam sinh khác mặc sự can ngăn của các bạn đi cùng.
Tháng tư đen... Tháng tư đen... Hôm nay là trong tuần lễ đầu tháng 4/2019, ngồi nhớ lại 44 năm trước, nhiều trận đánh vẫn dữ dội, gay go...
Mấy hôm trước là sinh nhật cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Ông sinh ngày 5 tháng 4/1923. Còn ba tuần nữa là tới ngày 30 tháng 4/2019, tròn 44 năm Miền Nam thất thủ. Kết thúc một cuộc chiến để khởi đầu một thời kỳ sắt thép, tàn bạo, đàn áp tất cả các nhân quyền và dân quyền.
Bụi, bụi, bụi... khắp nơi. Bụi nhiều tới mức máy hút bụi cũng chịu thua, tới mức quán xá đóng cửa vì bụi tràn ngập vào hơi thở... Báo Thanh Niên kể chuyện một khu vực Sài Gòn nơi bụi nhiều nhất thành phố: Dẹp quán, cửa đóng 24/24 vẫn không thấu.
Vậy là tương lai sẽ giảm bớt bia rượu nhờ tăng thuế rượu và bia? Hy vọng. Báo Tuổi Trẻ kể: Ngày 3-4, thông tin từ UBND TP.SG cho biết UBND TP đang chỉ đạo các cơ quan liên quan gấp rút chuẩn bị
Tiền trong một ngân hàng Nha Trang bốc hơi... trong khi quan chức cựu Viện phó Viện Giám Sát TP Đà Nẵng thú nhận đã ôm hun một bé gái trong thang máy vì tưởng là không có máy quay phim nào trong đó.
Cái chết nhiều khi tới bất ngờ… như trường hợp nghệ sĩ hài Anh Vũ. Báo Người Lao Động kể: Diễn viên điện ảnh Trí Quang vừa thông tin cho PV báo NLĐ biết nghệ sĩ hài Anh Vũ đã đột ngột mất tại Mỹ tối 1-4 theo giờ địa phương tại quận Cam, tiểu bang California.
Thẩm phán Mã Lai phán quyết: Cô Đoàn Thị Hương sẽ ra tù vào tháng 5/2019. Vậy là mừng... Bản tin RFI kể: Ngày 01/04/2019, Đoàn Thị Hương, bị cáo duy nhất còn lại trong phiên tòa xét xử vụ sát hại người anh cùng cha khác mẹ của lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong Un tại sân bay Kuala Lumpur, thủ đô Malaysia, chỉ bị kết án 40 tháng tù về tội «cố ý gây thương tích» thay vì tội danh sát nhân như đề nghị ban đầu.
(LTS: Vậy là tròn 44 năm... Đó là ngày Quân Đoàn 1 rời Đà Nẵng... sau đây là tổng hợp lại từ tài liệu của nhà quân sử Vương Hồng Anh.)
(LTS: Vậy là tròn 44 năm... Đó là ngày Quân Đoàn 1 rời Đà Nẵng... sau đây là tổng hợp lại từ tài liệu của nhà quân sử Vương Hồng Anh.)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.