Hôm nay,  

Trộm Tượng Phật

14/09/200300:00:00(Xem: 5104)
Bạn,
Theo báo Giáo Dục-Thời Đại, chưa đến 2 tháng, tỉnh Bắc Giang liên tiếp xảy ra 4 vụ trộm "cửa nhà Phật". Tổng cộng các chùa bị mất 24 pho tượng cổ, 1 sắc phong và 1 bát hương. Thủ đoạn trộm rất giống nhau: Lợi dụng đêm tối cắt khoá lẻn vào chùa, chuyển đến xe hơi chuẩn bị sẵn chuyển đi. Dấu vết bánh xe đậu ở khu vực gần đó đã khẳng định phương tiện trộm của kẻ gian. Báo GDTĐ ghi nhận như sau.
Ngày 8/6/2003, tại chùa Sàn (xã Phương Sơn, huyện Lục Nam) người ta phát hiện chùa bị kẻ gian đột nhập. Dấu hiệu chúng để lại là những vết cắt trên khoá cửa. Sau khi kiểm tra lại, người ta thống kê được 7 pho tượng Phật cùng 1 sắc phong từ đời nhà Lý đã bị lấy mất. Thời gian không lâu, ngày 1/7 tại chùa xóm Bến (xã Mỹ Hà, huyện Lạng Giang) khoá của chùa cũng lại bị bọn gian cắt. Lần này, chúng lấy đi 4 pho tuợng cùng 1 bát hương cổ bằng sứ. Dư luận chưa hết bàn tán thì chỉ sau đó 2 hôm, đêm 3/7 cũng tại một ngôi chùa của huyện Lạng Giang (chùa Dương Quang Thượng, xã Dương Đức) kẻ gian cũng lại cắt khoá lẻn vào. Lần này, chúng đã ẵm trọn 7 pho tượng cổ niên đại được xác định đã 300 năm. 20 ngày sau, một vụ trộm còn dữ dội hơn khiến người dân trong vùng bàng hoàng: bọn gian đã đột nhập vào chùa tổ Vĩnh Nghiêm. Cụ thể là đêm 23 rạng sáng 24/7 tại chùa Vĩnh Nghiêm xã Trí Yên huyện Yên Dũng, kẻ gian đã lại cắt khoá vào chùa bê mất 6 pho tượng cổ.

Chỉ trong một thời gian ngắn 4 ngôi chùa của Bắc Giang bị trộm đột nhập và đều hành động trót lọt cho thấy việc bảo vệ không được làm tốt. 4 ngôi chùa này đều nằm ở khu vực đông dân chứ không phải là nơi khuất nẻo gì nhưng việc bảo vệ chùa hầu như không có các biện pháp cần thiết. Một vài người dân sống quanh chùa rỗi rãi công việc và cũng hay qua lại chùa thi thoảng có ghé lại trông coi, quét tước. Đêm đến, khi bóng tối bao phủ, chùa khóa cửa và thế là hầu như không có người trông nom. Đôi khi, xã thì bảo đó là việc của chùa, chùa có tượng thì chùa phải lo, chùa được người ta công đức thì phải có trách nhiệm bảo vệ tượng. Phía nhà chùa đương nhiên là không nói ra nhưng họ nghĩ đó là việc của "đời" chứ không phải việc của đạo. Chả lẽ phát hiện thấy kẻ gian nhà chùa lại lấy dao đuổi chém hay sao" Vả lại, nhà chùa lấy đâu ra người mà trông. Chỉ quét dọn, hương khói, tụng kinh gõ mõ cũng đã qua hết một ngày một đêm tịch mịch rồi.
Tượng Phật ở các ngôi chùa có giá trị cao về nghệ thuật điêu khắc từ đó được "định giá" bằng những khoản tiền rất lớn. Tượng Phật cổ được mua đi bán lại sôi nổi trên thị trường không chỉ nội địa mà còn là xuyên quốc gia. Bảo vệ tượng cổ cùng các vật dụng, sắc phong khác của chùa do đó có ý nghĩa lớn về mặt vănhoá, tinh thần. Tượng Phật trong chùa không thể là hàng hoá nhưng có giá trị như một thứ "của chìm" tổ tiên để lại cho con cháu. "Của chìm" không giữ được, để lọt vào tay bọn gian thì sẽ thành hàng hoá, trở thành sở hữu của riêng một vài cá nhân. Không phải là việc mất tượng này thì đẽo (hoặc đắp) tượng khác, mà nó còn là niềm tin tín ngưỡng, là giá trị vănhoá theo năm tháng, là sự thổi hồn vào các nghi thức tế lễ. Có thế mới nói đến sự thiêng liêng.
Bạn,
Cũng báo này viết, trong ba năm qua, Hà Tây cũng rộ lên việc chùa mất tượng. Nay đến Bắc Giang. nơi có 1,300 di tích, trong đó đã có 154 di tích được xếp hạng là "di tích quốc gia". Nhiều di tích đang là mục tiêu của các băng trộm cổ vật tại miền Bắc VN.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ lâu, tại VN, trong suy nghĩ của nhiều người, nghề cửu vạn (bốc vác, tải hàng) tại các bến xe, thương cảng, nhà kho, chỉ dành cho nam giới, nhưng nay ngày càng nhiều phụ nữ tham gia vào nghề này. Và trên đường mưu sinh, phụ nữ làm nghề này cũng còn nhiều điều thảm thương. Báo Bình Định viết về những phụ nữ kiếm sống bằng nghề bốc vác hàng tại thành phố Qui Nhơn như sau.
Tại 1 trường trung học phổ thông (lớp 10-12) ở thành phố SG, mỗi khi tiếng trống tan học vang lên, cũng là lúc hàng loạt các chuông điện thoại di động (ĐTDĐ) của nhóm học sinh nhà giàu í ới gọi nhau với đủ các loại âm thanh. Phần lớn đó là các tin nhắn, các cuộc gọi hò hẹn. Báo Ngôi Sao gọi đây là trò chơi dế và ghi nhận như sau.
Chuyện trong lá thư này là chuyện những người dân ở vùng Bảy Núi, tỉnh An Giang, kiếm sống bằnng nghề leo hái cây thốt nốt ở độ cao 10 đến 15 mét. Đây là nghề hết sức nguy hiểm. Người làm nghề leo thốt nốt không có bất kỳ dụng cụ bảo hộ nào, vậy nê n nguy cơ "sinh nghề tử nghiệp" rất cao... Báo Pháp Luật TPSG viết như sau.
Theo báo quốc nội, tại vùng biên giới VN-Trung Quốc, khu chợ Đông Hưng thuộc địa phận TQ có một "trung tâm thương mại" chuyên phục vụ cho dân chơi, nhân viên là các cô gái Việt Nam với những trang phục rất mát mẻ. Trong tòa nhà trước đây là một trung tâm thương mại, các "giai nhân" đứng, ngồi lố nhố trước cửa từng ki-ốt. Cô nào ăn mặc cũng hết sức "mát mẻ"
Hơn 2 tháng qua, khu vực Bắc phần hầu như không có mưa. Mưa ít nên lượng nước các dòng sông suối hiện chỉ còn bằng 45% so với trung bình nhiều năm. Hơn 1 triệu ha ruộng ở đồng bằng Bắc phần đang cạn khô nằm phơi mình chờ mưa. SGGP ghi nhận về thực trạng hán hạn tạo miền Bắc VN như sau. Dọc quốc lộ 1 ven theo 3 tỉnh, thành phố đồng bằng sông Hồng là Hà Nội, Hà Tây
"Hung thần trên biển" là biệt danh mà ngư dân Phan Thiết, Hàm Tân và Tuy Phong đặt cho thuyền làm nghề giã cào của các tỉnh khác đến Bình Thuận khai thác. Với công suất từ 400-500CV, các "hung thần" này không chỉ khai thác hải sản không đúng địa phận mà còn làm thiệt hại tài sản cho các tàu thuyền nhỏ của ngư dân địa phương, ảnh hưởng đến sản lượng đánh bắt hải sản.
Tại miền Bắc VN, mỗi năm sông Hồng có một mùa nước cạn. Nhưng năm nay, nhiều đoạn trên sông Hồng cạn đến trơ đáy, dân địa phương có thể lội qua được. Hiện trạng này đã gây khốn khổ cho những gia đình nghèo các xóm chài ven sông Hồng, kiếm sống bằng công việc đánh bắt cá trên sông. Những ngày hạ tuần tháng 12 này, nhiều dân chài chỉ còn biết ngồi chờ con nước lên.
Trên địa bàn TPSG, dòng kênh Nhiêu Lộc được mở chạy dài qua nhiều quận nội thành, và cũng từ khi "con kênh đen đen" này hình thành thì hàng loạt quán nhậu cũng theo đó mà xuất hiện, chủ yếu là về đêm. Từ khu vực cầu Thị Nghè (dọc đường Hoàng Sa, quận 1) chạy dọc theo bờ kè đến khu vực chung cư Miếu Nổi có quá nhiều quán nhậu đêm. Báo Ngôi Sao viết như sau.
Tại VN, các phòng trà bây giờ như nấm mọc sau mưa. Đó là mảnh đất để các ca sĩ mới vào nghề có cơ hội thể hiện giọng hát của mình. Tuy nhiên không ít phòng trà đã trở thành điểm hẹn của các cuộc tình chớp nhoáng giữa ca sĩ và những kẻ lắm tiền.Những sự việc xảy ra liên tiếp gần đây liên quan đến các ca sĩ có danh cũng như vô danh khiến nhiều người thất vọng.
Hàng năm cứ đến mùa Noel, nhiều sinh viên nghèo đã kiếm tiền bằng những công việc làm thêm như làm ông già Noel, gửi qua, trang trí... Vốn lận lưng chỉ khoảng vài trăm nghìn đồng, vừa mua quà vừa chi trả khoản mướn quần áo ông già Noel và chi phí đi lại. Ai kêu gì thì đặt ở cửa hàng rồi đi giao theo yêu cầu ngày giờ, địa điểm của khách hàng, món quà giá trị bao nhiêu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.