Hôm nay,  

Trẻ Chở Hàng Lậu Mùa Lũ

24/10/200100:00:00(Xem: 5027)
Bạn,
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, trong mùa lũ năm nay, dọc theo biên giới VN-Căm Bốt, thuộc địa phận An Giang, Đồng Tháp, hàng ngày có hàng ngàn trẻ em còng lưng trên những chiếc thuyền tam bản để vận chuyển hàng cho dân buôn lậu. Các em phải chấp nhận mọi rủi ro trên những vùng lũ đầy sóng dữ để đổi lấy những khoản tiền rất ít ỏi để giúp gia đình tạm qua cơn đói.

Phóng viên kể lại rằng trong một ngày ghé thăm xã Vĩnh Ngươn, thị xã Châu Đốc, đã thấy cả cánh đồng của xã chỉ là một biển nước trắng xóa. Đoạn biên giới An Giang-Cam Bốt này không còn thấy đâu là đường ranh để phân biệt ngoài chợ nổi hàng lậu Tà Mâu và hàng trăm chiếc xuồng của dân chèo thuê gồm cả thanh niên, phụ nữ, người già, nhưng có lẽ đông nhất vẫn là những đứa trẻ. Phần lớn các em chỉ 14-15 tuổi và trên ngực áo vẫn còn mang phù hiệu của các trường địa phương. Những tay buôn lậu khoái thuê các em nhỏ nghèo vận chuyển hàng cho mình là vì các em là những chú nai con sẵn sàng làm việc với bất cứ giá nào, dù tiền công một chuyến vượt lũ khó nhọc chưa đổi nổi 1 ký gạo.

Cũng theo báo TT, tại xã biên giới Vĩnh Xương, huyện Châu Phú, trên mặt sông rộng mênh mông nối hai bờ An Giang-Đồng Tháp và ranh giới Căm Bốt luôn luôn lúc ẩn lúc hiện những chiếc xuồng chở hàng lậu qua lại. Chiếc thì băng thẳng sang thả hàng ở xã Thường Phước, huyện Hồng Ngự, Đồng Tháp. Chiếc thì bạo gan thả ngược sông, qua mặt các trạm biên phòng, kiểm soát liên hợp, để đưa hàng sâu vào tỉnh theo ngả Châu Phú, Châu Đốc... Tý, một bé trai khoảng 13-14 tuổi, là học sinh đã bỏ học, vừa gập người cột dây xuồng vào gốc bạch đàn ở bờ sông vừa hổn hển khoe với phóng viên TT: Sáng giờ con chở lọt hai bao đường được 4 ngàn đồng rồi. Nhưng bạn khác cũng được mấy bao. Xã Vĩnh Xương chỉ có 6.8 km đường biên giới với Cam Bốt, nhưng hoạt động buôn lậu ở đây có phần phức tạp hơn nhiều nơi khác vì giáp ranh nhiều địa bàn mà nhất là có đường sông quốc tế và không chỉ tập trung một chợ hàng lậu duy nhất như gò Tà Mau. Tại một bến phà, phóng viên chứng kiến cảnh gặp hai chị em bé Dung đẫm mồ hôi đẩy hai chiếc xe đạp chở một bao đường cát chia đôi lên mỏ bàn phà. Bé chị 14 tuổi, bé em 12 tuổi rưỡi, sau khi đã chèo chống hơn 1 km vượt đồng lũ vùng biên lại cong lưng đạp tiếp gần 20 km từ chợ Vĩnh Xương lên chợ Châu Phú, để sau đó mỗi bé được nhận 3,500 đồng tiền công. Cả hai chị em đều không khóc thành tiếng, nhưng đôi mắt đỏ hoe khi kể rằng người mẹ của hai em đã bị lũ cuốn lúc đang vớt bông súng ngoài đồng, còn người cha ráng đi đai vác hồi mùa khô bị rắn độc cắn không chết nhưng đang nằm mẹp giường ở nhà.

Bạn,
Phóng viên tìm đến xóm nghèo của các đứa trẻ chèo thuê nằm dọc theo bờ kênh Vĩnh Tế, ở ấp 2, xã Vĩnh Nguơn. Một phụ nữ 40 tuổi, nhưng ốm yếu già sọm như người gần 60, cứ ngân ngấn nước mắt giải thích vì sao phải để cho con mình tên là Tú, 13 tuổi, phải nghỉ học đi chèo thuê: Có mẹ nào mà không muốn cho con đi ăn học đàng hoàng đâu" Thiệt lòng tụi tui cùng đường rồi. Vừa nói chị Ngọc vừa chỉ cho phóng viên xem chồng chị và anh của Tú là bé Tuấn đang nằm bẹp trong góc nhà. Chị nói: "Nhà nghèo quá, em cố được học thì anh phải nghỉ đi đai vác, chèo thuê để phụ giúp gia đình. Bây giờ cả cha con đều bệnh hoạn, cụp xương sống thì thằng em lại phải đi thay!"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.