Hôm nay,  

Họa Sĩ ‘độc Thủ’

26/06/200600:00:00(Xem: 2716)

Bạn,

Khi nói đến họa sĩ, người ta thường liên tưởng đến đôi tay tài hoa, nhưng tại tỉnh Thừa Thiên, có một họa sĩ tên là Nguyễn Mậu Tấn thì hoàn toàn ngược lại. Người làng Trung Chánh, xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên- Huế gọi anh bằng biệt danh "họa sĩ độc thủ" bởi Nguyễn Mậu Tấn chỉ vẽ bằng miệng và bằng một cánh tay đã mất bàn tay. Báo Tuổi Trẻ viết về họa sĩ này qua đoạn ký sự như sau.

Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông (lớp 12), trong một lần khai hoang ở gần nhà, anh cuốc phải mìn còn sót lại từ chiến tranh. Người ta mang Tấn vào Bệnh viện Trung ương Huế. Tỉnh lại sau 15 ngày hôn mê, anh đau đớn biết rằng mình chỉ còn khuỷu tay trái và đôi chân bị tháo ngang khớp gối. Nhiều lần tự vẫn nhưng dường như ông trời không muốn triệt đường sống của anh. Sau những lần đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cuối cùng Tấn chấp nhận về nhà sống cùng bố mẹ.Đã sống thì phải sống có ích. Từ suy nghĩ này, anh bắt đầu mày mò tập viết bằng miệng, rồi bằng cánh tay. Sau một thời gian thành thạo, anh Tấn quay sang học vẽ. Nhờ các thầy cô giáo ở Trường trung học An Lương Đông (Phú Lộc) mượn sách chuyên môn của Trường cao đẳng Mỹ thuật, một mình anh tự mày mò nghiên cứu cách chia tỉ lệ, pha màu Tác phẩm đầu tay Tấn vẽ chân dung bố nhưng không đạt. Thế là lại cân đo, xem xét, bắt đầu lại từ đầu. Một năm sau, tài vẽ tranh của anh nổi danh khắp vùng, nhiều người mang ảnh người thân trong nhà nhờ anh họa lại. Giáo viên các trường tìm đến nhờ anh vẽ tranh phục vụ giảng dạy.

Năm 1981, anh là một trong những người khuyết tật đầu tiên ở Thừa Thiên - Huế có tranh triển lãm ở Hà Nội nhân Ngày quốc tế người tàn tật. Sau lần ấy, anh Tấn được Sở Lao động - xã hội lắp chân giả và bắt đầu tập đi. Di chuyển được, anh kiêm luôn cả việc viết tin, bài cho đài phát thanh huyện để kiếm thêm chút tiền mua rau mua gạo. Cũng nhờ tài năng độc đáo này mà anh "bén duyên" cùng cô giáo mầm non Ngô Thị Phát. Khó khăn bắt đầu từ ngày hai vợ chồng có đứa con đầu tiên. Vợ trở lại lớp học sau thời gian sinh con, một mình "bố Tấn" phải ở nhà thay tã, pha sữa cho con. Bốn đứa con lần lượt qua tay anh chăm ẵm những khi vợ đi làm. Sống bằng nghề vẽ thuê tranh truyền thần, tranh minh họa, thậm chí là chân dung, áp phich quảng cáo... vợ chồng anh bươn chải nuôi con qua ngày tháng. Nhiều người ở thành phố vượt 30km về làng nhờ anh vẽ tranh. Thu nhập có khi không được tính bằng tiền mà bằng lúa, gạo, khoai, sắn. Anh Tấn vẽ và làm việc nhà, kể cả việc chăm sóc các con, đều bằng cánh tay và bằng miệng. Nhưng không phải chỉ bấy nhiêu. Ngoài nghề chính vẽ tranh, anh còn học chữ Nôm dịch văn bia và ghi thư pháp, dạy thêm Anh văn, toán, lý cho học sinh trong làng.

Bạn,

Cũng theo báo Tuổi Trẻ, ở làng nghèo Trung Chánh của tỉnh Thừa Thiên,  dân địa phương coi họa sĩ Nguyễn Mậu Tấn là người có tài, học rộng, biết nhiều và luôn dành sự kính trọng, yêu thương.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo SGGP, trong hệ thống thủy vận thuộc địa bàn phố Sài Gòn, mặc dù các cơ quan quản lý ngành giao thông đã báo động về tình trạng đò ngang chở quá trọng tải, thế nhưng tại nhiều khu vực mà khách qua đò đa số là họ sinh, có nhiều đò ngang vẫn chở khách quá mức quy định, rất dễ xảy ra tai nạn đường sông nhất là vào giờ đưa đón
Theo báo Tuổi Trẻ, từ nhiều năm qua, hàng ngàn gia đình cư dân sinh sống tại các khu dân cư mới của thành phố Sài Gòn nay vẫn mong ngóng chờ điện. Nhiều dự án hợp đồng góp vốn, bán đất có qui định rõ rằng công ty xây dựng khu dân cư mới hải hoàn tất hệ thống hạ tầng (giao thông, điện, nước, cây xanh...). Nhưng từ năm 2005
Theo báo quốc nội, tại thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận, có  chùa Bà Đức Sanh là nơi thờ các vị nữ thần phù trợ sinh đẻ của giới phụ nữ. Đây là loại hình tín ngưỡng thờ mẫu dân gian duy nhất ở Bình Thuận nói riêng và vùng cực nam của miền Trung nói chung. Lịch sử hình thành và phát triển của chùa Bà Đức Sanh gắn với tiến trình di dân
Theo báo quốc nội, một số ca sĩ nổi tiếng trong nước đã phải sống trong tình trạng bất an , luôn bị ám ảnh vì những tin đồn về đời sống tình cảm cũng như về quan hệ đồng nghiệp.. Tin đồn càng nhiều, áp lực càng tăng. Ngoài những tin đồn liên quan đến việc hát hò, câu chuyện tình yêu của ca sĩ vẫn thường được mọi người quan tâm
Theo báo quốc nội, trên thị trường sách, báo tại Sài Gòn, có những cuốn sách mỏng hơn 100 trang in toàn chuyện giật gân câu khách đang bán ở khắp nơi được gọi bằng nhiều cái tên khác nhau như vậy. Có người gọi đó là sách "chợ", lại có người coi đó là sách "chuyên đề", nhưng cũng có người gọi đó là sách "báo".
Theo báo quốc nội, tại miền Tây Nam phần, dù các cơ quan chuyên môn đang báo động nguy cơ bùng phát dịch cúm gia cầm sẽ rất cao, nhưng hiện tại, hoạt động chăn nuôi, giết mổ và mua bán gia cầm ở khu vực đồng bằng sông Cửu Long ẫn diễn ra tràn lan và phức tạp, nhất là hiểm họa lây lan từ những đàn vịt
Theo báo quốc nội, hình ảnh chiếc tủ kính chất đầy thịt chả, dưa leo, hành lá đã trở thành biểu trưng của bánh mì Sài Gòn. Dù đã trở thành món ăn phổ thông của người Sài Gòn, nhưng bánh mì vẫn bị xem là món quà vặt, hàng rong. Thời gian gần đây, theo ghi nhận của báo Người Lao Động, bánh mì Sài Gòn bắt đầu gia nhập guồng máy
Ông Bùi Đình Hoà, Hiệu phó ĐH Kinh tế và quản trị kinh doanh (thuộc ĐH Thái Nguyên), vừa gửi đơn cho Bộ trưởng Giáo dục xin từ chức để tố cáo sai phạm về quản lý đào tạo, tài sản tại trường. Trao đổi với VnExpress, ông Hoà cho biết, ông từ chức để hưởng ứng cuộc vận động chống tiêu cực của ngành.
Trong hệ thống sông ngòi tại miền Trung, sông Trà Khúc là con sông dài nhất Quảng Ngãi có nhiều loài cá ngon sinh sống. Phía thượng nguồn có cá Niêng. Vùng hạ lưu có cá Thài bai, cá hanh, cá đối, đặc biệt là cá bống. Món cá bống kho tiêu từ lâu đã trở thành đặc sản của đất này. Ca dao Quảng Ngãi có những câu thật ý nhị
Theo báo quốc nội, trong tiến trình điều tra vụ các cầu thủ đội tuyển VN bán độ tại Đông Nam Á Vận Hội (SEA Games) lần thứ 23 tổ chức tại Phi Luật Tân trong năm 2005 vưà qua, cơ quan điều tra của Bộ Công an CSVN vưà lập thủ tục khởi tố "ông trùm" trong đường dây mua bán độ với một số tuyển thủ để làm sai lệch kết quả trận đấu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.