Hôm nay,  

Thơ Thơ (05/21/2007)

21/05/200700:00:00(Xem: 2972)

Cái Roi Tre

Mẹ tôi vớ cái roi tre
Răn đe: "Chớ rủ bạn bè tắm sông
Mỗi khi mưa gió bão giông
Tránh lội nước đục! Kẻo không ăn đòn! "
Thế rồi mẹ ốm mươi hôm
Trong nhà ngoài ngõ đã nom buồn buồn...
Mẹ thôi phơi áo ngoài sân
Giàn hoa thiên lý rụng gần gốc rơm
Hoa nhài nở chẳng còn thơm
Ấm trà nguội ngắt, lư hương đầy tàn
Mẹ tôi sốt, lại mê man
Tôi bên giường mẹ cầm sang tay bà
Tự dưng tôi muốn khóc òa
Nỗi đau nào có phải là roi tre"
Tôi ra đứng lặng sau hè
Mẹ tôi quăng cái roi tre đâu rồỉ
Âm thầm tôi gọi: Mẹ ơi!
Con thương nhớ mẹ và lời răn đe
Nhớ luôn cả chiếc roi tre
Mẹ nơi đâu biết có nghe lời này"

Ngọc Bích

*

Vẫn Thực Lòng Ta

Nửa đêm buồn trăn trở
Nhớ giọng ru mẹ hiền
Ấm vòng tay từ thuở
Tuổi măng chồi thần tiên…

Ơi thằng con trai út
Mẹ cưng như ngọc ngà
Từng bữa ăn chăm chút
Lời ngọt ngào thiết tha!

Ta vàng thân lá úa
Nắng cuối thu trải đường
Vẫn không quên tình mẹ
Biển tràn đầy yêu thương

Em bây giờ ve vuốt
Xoa dịu vết thương trần
Nợ áo cơm thê thiết
Bàn tay em ngọc vàng…

Đêm đau mình trăn trở
Nghe xương thịt rã rời
Em nằm nghe ta mớ
Mà xót xa cho đời!

Tiếng vó câu vang vọng
Ta thức giấc từng đêm
Cờ xưa còn ai ngóng"
Bởi đủ đầy ấm êm!

Bàn tay em, tay mẹ
Chút mát ướp đời ta
Đã mất rồi tuổi trẻ
Nắng úa bóng chiều tà…

Thy Lan Thảo

*

Ngôi Sao Mẹ

Trời khuya lấp lánh bao tinh tú,
Chỉ một ngôi sao Mẹ rạng ngời,
Soi dẫn cho con thời thơ ấu,
Dìu dắt con mỗi bước đường đời.

Yêu con từ lúc vừa thai nghén,
Con khóc tu oa, Mẹ mỉm cười,
Lòng Mẹ mênh mông như lòng biển,
Biết bao công khó Mẹ hiền ơi!

Lúc con đau yếu Mẹ lo âu,
Đêm trắng: Mẹ không ngủ chút nào,
Nhìn qua cửa sổ đêm thăm thẳm,
Con thấy rồi: Mẹ - Một vì sao.

Những lúc dòng đời không phẳng lặng,
Yên ủi,  bao dung Mẹ vỗ về,
Đời Mẹ cằn khô vì vất vả,
Vẫn yêu thương và muốn chở che.

Bên kia biển nhớ Mẹ trông mong,
Sẽ đợi chờ cho đến cuối cùng,
Xum họp đàn con từ mọi ngả,
Dựng cờ vàng trên đỉnh yêu thương.

Hoàng Yến

*

Tình Quê

Mỗi độ Xuân về sứ trổ bông
Nắng vàng dìu dịu xuống bên song
Ngận ngùi tôi nhớ trời quê mẹ
Lúa chín vàng mơ những cánh đồng
 
Quê tôi xuân đến nắng mênh mông
Gánh thóc, chị quê má ửng hồng
Cất tiếng hò lơ bên ruộng vắng
Còi tàu giục khách vẳng bên sông
 
Hình ảnh quê tôi khó nhạt nhoà
Vườn làng xanh biếc ngát hương hoa
Đường Xuân rực rỡ mai vàng nở
Chén nước dừa xanh ngọt đậm đà
 
Từ độ quê hương rợp bóng thù
Người đi kẻ ở khóc thương nhau
Con đò tách bến không về nữa
Sông nước ngậm ngùi chuyện bể dâu
 
Nắng mới lại về trên đất khách
Mủi lòng xao xuyến mảnh tình quê
Than ôi bóng giặc loang bờ cõi
Giết cả hồn quê, chắn lối về!

Bạch Loan

*

Chị + Em Thu-Vân & Xuân-Hạnh

Đêm nay là bao nhiêu đêm
Bỗng dưng chị thấy nhớ em vô cùng...
Hôm chị ra đi theo chồng:
Bánh ngon, áo đẹp, người đông, quà nhiều,

Hẳn em chưa buồn bao nhiêu
Trước khi tiệc mãn, trời chiều, đêm khuya.
Nhưng sau khi chị đã đi
Thì em mới thấy buồn chi là buồn...

Đồ-đạc của chị không còn,
Nỗi trống vắng ngập cả hồn thơ-ngây.
Hơi-hám của chị còn đây,
Thói quen ngày cũ... ngày nay đổi dời...!

Em thường bắt chị "à ơi!"
Cho em ngon giấc trong lời hát ru...
Bắt chị kể chuyện ngày xưa
Cho em dệt đẹp giấc mơ nhi-đồng;
Khỏe chị dắt, mệt chị bồng;
Chị kèm em học, chị cùng em chơi...

Bây giờ chị xa em rồi,
Khác người kể chuyện, khác lời hát ru.
Biết em đã quen hay chưa,
Hay còn nhớ chị ngẩn-ngơ sớm chiều...

"Bao-lơn gác thượng chớ trèo!
"Chớ sờ dây điện! Chớ leo thành hồ!
"Tới trường chớ quá nghịch đùa!
"Ra đường chớ có đuổi xô bạn-bè!..."

Những lời chị thường răn đe,
Biết em còn nhớ, còn nghe kỹ-càng"
Chị thương em, út muộn-màng,
Thiên-thần lạc mất thiên-đàng rồi, em!

Ngày xưa: gia-đình ấm êm,
Mẹ cha đầy-đủ, chị em sum-vầy...
Nhưng, từ cha bị tù đày,
Nỗi thiếu vắng phủ rứt-ray cả nhà...
Chị càng thương em thiết-tha
Để bù nỗi vắng xa cha giữa đời...
Bây giờ, chính chị tách rời:
Đã một người, lại một người xa em!

Thư chị: em giành em xem,
Em giữ thật kỹ con tem, cái bì...
Quà chị: mẹ bảo ăn đi,
Em sợ hết, gậm tí ti mỗi lần...

Thương em vô đỗi, vô ngần,
Chị lại đọc lại từng vần thư em;
Ảnh em, chị lại lấy xem,
Tưởng như có chị bên em mãi hoài ...

"Ngày xưa..." mới gần đây thôi,
Một người làm việc mà nuôi cả nhà:
Trẻ thì tha-hồ bánh quà,
Lớn lên đại-học, thi ra thành-tài!...

Bây giờ thì chị Tú Hai,
Thi vào đại-học: không ai cho vào!
Thị-trường hàng hiếm, giá cao,
Lương anh ít, chị khổ-lao góp phần.
Cưới xong phải trả nợ-nần,
Quà em... sợ sẽ... giảm dần, em ơi!

Bây giờ, chị xa em rồi,
Nhớ em, chị khẽ ôn lời hát ru:
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Thương em, nhớ mẹ, ruột đau chín chìu!"

Thanh Thanh

*

Mưa Chiều

Góc phố vội vã
Phủ hạt mưa rào
Rưng rưng sắc lá
Chiều về lao xao
 
Mưa rơi, mưa rơi
Bay vào không trung
Cánh cò bay lả
Đôi cánh vẫy vùng
 
Như không báo trước
Như không đợi chờ
Đôi vai đẫm ướt
Bởi mưa bất ngờ
 
Rồi mây đen tan
Cơn mưa tắt hẳn
Bầu trời hồng sáng
Thêm một hoàng hôn

Thuỳ Hương

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

 Ca Sĩ Vi-Ci (VC) Đến Mỹ

Ca sĩ Vi-Ci đến Mỹ hoài.
Là do cái lũ nối vòng tay.
Vong tình tị nạn vì tham lợi,
Bội nghĩa lưu vong bởi hám tài.
Cộng đám mê nghe chồn, cáo hú.
Thêm phường khoái ngắm ngực, đùi bày.
Phải chi hải ngoại tâm đồng nhất,
Đả đảo, tẩy chay bọn khỉ này.

Ngô Phủ

*

Bàn Tay!!!

Bàn tay""" Cũng cái bàn tay!
Tay bồi tổ quốc, tay xây sơn hà
Tay hoa gấm thêu nhà, vẽ nước
Tay tài ba đảm lược kiếm cung
Chứ đâu tay lại gian hùng
Giữa tòa xử án, tay bưng miệng người!"
Tay ngăn cản những lời công chính
Tay bất nhân ra lịnh nhốt tù
Độc tài hãm hại người tu
Là tay Việt cộng, tổ sư bạo tàn!!!
Cũng tay ấy, Nam Quan, Bản Giốc
Cắt rời ra triều cống cộng tàu
Nhưng dân, tay lại đè đầu
Và tay bóp cổ để hầu dân câm!
Đấy, tay đảng dã tâm là thế
Đảng giết dân mong để bền ngôi
Tự do, đảng nói ngoài môi
Giữa toà, đảng bịt miệng người... Đau không!!!
Hỡi ta, con Lạc cháu Hồng!
Ngồi im, nhìn cảnh bất công, sao đành"""
Đứng lên, đòi lại cho mình


Tự Do, Dân Chủ, Công Bình, Ta ơi!!!!
BÀN TAY CÔNG ĐẠO đâu rồi"""
Dân chờ TAY dựng xây đời, hỡi TAY!!!

Tha Hương

*

Đả Đảo Gian Thương

19 tháng 5! Hãy tẩy chay!
Hát Cho Thần Tượng Đỏ ngay ngày!
Phải chăng Cộng Sản thuê dàn dựng
Hay chính gian thương mướn múa may"
Tráo trở ghê thay quân mặt dạn!
Lăn chai gớm thật lũ mày dày!
Đồng bào nhất quyết đòi dời lại!
Đả đảo gian thương! Chớ tiếp tay!

Hồ Công Tâm

*

Chiến-Sĩ  Vô-Danh

Chiến trận lan-tràn khắp núi sông
Sĩ  xem cái chết tựa lông hồng
Vô-thường phát súng vùi thân xác
Danh-tiết dương cao thấm máu nồng
Vạn-sự quay cuồng đời lốc loạn
Thuở xưa thế bại vợ xa chồng
Anh nằm mộ lạnh làm trang sử
Hùng-dũng hy-sinh chẳng nhận công

Vinh Danh Vợ Lính

Vinh Nhục cùng nhau chẳng tiếc công
Danh chàng chiễn-sĩ giữ non-sông
Vợ mong hạnh-phúc xuân-thì đợi
Lính ước vinh-quang chiến-thắng trông

Tình nước vai mang hờn Cộng-phỉ
Thâm thù dạ quyết bẻ xiềng-gông
Nghĩa tào-khang xác chồng an-táng
Trọng-trách an-gia tiếp-tục gồng

Tiểu Bảo

*

Vượt Sóng

Dường như âm-vang của hai chữ Vượt Sóng mỗi khi nghe đến,  vẫn  phảnh-phất đâu đó biết bao nhiêu nỗi niềm đau-thương cay-đắng của những mảnh đời tị-nạn… Một cảm-tác do tựa phim Vượt Sóng

Thuyền trên biển vắng thẩn-thờ trôi
Cuộc-tử-sinh như đã định rồi
Sóng nước trùng-lai gào thử-thách
Trời mây diệu-vợi gợi đơn-côi
Nhân-quyền thúc-dục tìm nguồn sống
Hải-tặc lang-thang bắt đủ mồi
Cộng-phỉ tham-tàn say chiến-thắng
Chơi trò diệt chủng để lên ngôi

Tiểu Bảo

*

Sao Cho Khỏi Thẹn Bậc Mày Râu!

Máu đào đem rửa vết thương đau
Nước mất, nhà tan vạn khổ sầu
Nặng gánh thù nhà thề quyết trả
Quằn vai nợ nước nguyện ghi sâu
Noi gương tiên tổ gìn sông núi
Nối chí  ông cha giữ tuyến đầu
Vị quốc vong thân đền nghiã cả
Sao cho khỏi thẹn bậc mày râu!

Kiều Phong

*

Vững Dạ Một Đời Trả Nợ Sâu

Họa bài thơ "Sao Cho Khỏi Thẹn Bậc Mày Râu" của thi sĩ Kiều Phong

Sao cho khỏi thẹn bậc mày râu
Bốn nổi ba chìm, cuộc bể dâu
Quốc biến xông pha ngoài trận tuyến
Gia vong bôn tẩu tận giang đầu
Bền lòng trọn kiếp đền ơn trọng
Vững dạ một đời trả nợ sâu
Vinh, nhục vẫn theo đường chính nghĩa
Lợi danh như nước chảy chân cầu

Bạch Loan

*

Hư Chiêu, Thực Chiêu!

Hư chiêu để nhử lũ gian tà
Theo giặc lầm đường hại quốc gia
Đại Nghĩa gương xưa đem cảm hóa
Chí Nhân tích cũ dụng an hòa
Giống dòng hào kiệt còn lưu dấu
Nguồn gốc anh hùng vẫn nở hoa
Trừng trị Việt gian bầy phản quốc
Thực chiêu xây dựng nước non nhà

Dân Nam

*

Đã Có Nhau

Đã có nhau: Em và anh phải sống
Vì chúng ta mang huyết thống Việt Nam
Không thể nào im lặng trước hàm oan
Để dân tộc đắm chìm trong hố thẳm.

Lỗi Đạo

Nỗi đau tình nước còn chưa dứt
Lỗi đạo làm con cả kiếp này
Con biết làm sao lời vĩnh biệt
Nửa đời viễn xứ ...tỉnh hay say"

Phù Sinh

Yêu thương nhau hãy một lòng 
Tình non, nợ nước sắt son một lời.
Nước non là vốn ngàn đời 
Nghĩa chi một kiếp... con người phù sinh"

Trớ Trêu

Con tạo xui chi khéo dựng nên
Dân ta một gánh những oan khiên
Biết bao thế hệ phơi xương trắng
Một mảnh giang sơn chửa được liền

Vừa đuổi Bắc phương, thêm giặc Pháp
Pháp thua, Phỉ Cộng rước Mao về
Cộng hơn gấp mấy thời Trung-cổ
Bán nước buôn dân, chúng hả hê!

Vọng Phu

Ngàn năm,  một cõi mịt mờ
Ôm con đứng đợi bao giờ mới thôi.
Vọng phu từ thuở đôi mươi
Tuổi đời hóa thạch cùng trời quê-hương

Vĩnh Nhất-Tâm

*

Vịnh Con Quái Thú Cùng Đường

Quái thú cùng đường đã nổi điên
Rống gầm vang vọng tận trăm miền
Mắt mờ quơ vuốt lung tung chụp
Mồm toác xỉa sừng hùng hục xiêng
Lửa đỏ bốn phương đang rực cháy
Hang đen một ụ sắp tan nghiền
Bao mồi bòn mót không giờ hưởng
Thân xác thiêu tàn giữa lửa thiêng

Tú Trùm

*

Kính Họa: Ngày Tàn Chế Độ Cộng Sản

Cộng nô đang lúc lên cơn điên
Đàn áp nhân dân khắp mọi miền
Sư sãi nhọc nhằn đòn áp nạp
Cha Thầy khốn khổ trận dùi xiêng
Nhân dân dãy chết quân Hồ giết
Đất nước tàn vong ách Cộng nghiền
Giờ phút cuối cùng nay đã điểm
Tà quyền chịu tội dưới gươm thiêng

Xà Beng

*

Hãy Mau Thức Tỉnh

Hoạ thơ Tú Trùm

Lạ gì chúng nó bọn cuồng điên
Phá Nước tan hoang khắp mọi miền
Miệng lưỡi tuyên tryền lời xảo trá
Âm mưu bôi bác chuyện quàng xiên
Con Đường Vô Sản thề tiêu diệt
Chủ Nghĩa Ngoại Lai đập nát nghiền
Hởi Chị hởi Anh mau thức tỉnh
Cùng nhau đứng dậy tuốt gươm thiêng

TamThang3

*

Mai Ta Về

Xướng họa nghĩa tình thêm thiết tha
Chung vai tranh đấu cứu sơn hà
Cho dù mưu quỷ lừa thiên hạ
Đã có chước Thần chống lũ ma
Nếu chẳng hữu duyên trên đất khách
Làm sao hẹn gặp chốn quê nhà
Mai đây vận nước bừng dương thái
Từ giã lưu đầy ta múa ca ..

Lâm Hoài Vũ

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện: Đồng Lầy

(Tiếp theo từ số 507)

Nhưng gió kể làm gì chuyện bốn bể năm châu
Chuyện những chân trời bấy lâu yêu dấu.
Tuyết ấm rơi, lòng người đôn hậu.
Đảo thần ngời sáng ngọc châu
Gió hãy thương kẻ bị đóng trên tọa độ thảm sầu.
Giấc chân trời mòn mỏi thương đau.
Bốn phía trước sau toàn bóng
Những người trâu đầm mình trong bùn đọng.
Hoặc trong hầm trong xưởng rũa gân xương.
Để tối về theo lệnh Diêm Vương.
Vác bụng đói tới nghe bầy quỷ dữ
Giả danh nghĩa là những vì thiên sứ.
Đặt chương trình hút máu mài xương.
Nhưng lấy tên xây dượng thiên đường.
Để mong mộ thêm nhiều nô lệ mới.
Tôi không hiểu loài ễnh ương ca ngợi.
Cái thiên đường khủng khiếp của ma yêu
Được chúng cho công xá bao nhiêu.
Mà đêm tối to mồm, đinh nhức óc.
Ấy cơm cá ma vương đầy xương hóc
Hãy coi chừng kẻo khó nuốt trôi qua.
Cứ ca đi, hơi lạc điệu bài ca.
Là Đảng ném toàn gia vào hỏa ngục!
Tháng năm trôi mùa thu ô nhục
Vẫn kéo dài ngang nửa dãy Trường Sơn
Chúng tôi tuy chìm ngập dưới bùn trơn
Song sức sống con người hơn tất cả
Trước sau sẽ vùng lên quật ngã
Lũ quỉ yêu xuống tận đáy đồng lầy.
Huyệt chôn vùi thu nhục nhã là đây.
Hè xuân sẽ huy hoàng đứng dậy.
Dù chúng tôi hẩm hiu không được thấy.
Màu hè xuân thì đời của chúng tôi.
Cũng làm cho nhân loại đổ mồ hôi
Khi tưởng tới bóng cờ ma đỏ ối!
Mặt trời lên cao, lòng tôi nhức nhối.
Muốn cắt ngay cái phần hôi thối.
Trên thân mình dằng dặc của thời gian
Nhưng nổi tiếng lì gan.
Thời gian thản nhiên từ khước.
Tháng năm nặng nề lê bước.
Xót xa, ô nhục , đọa đầy.
Tôi muốn kêu to trong câm lặng đen dày.
Cho nhân loại trăm miền nghe thấy
Ồ ạt đổ về đây.
Lấp hộ đồng lầy.
Diệt bầy muỗi độc.
Ngày đêm phá hủy hồng cầu.
Nhưng giữa bùn sâu, ngập cổ ngập đầu
Tiếng kêu cứu khò khè trong cuống họng!
Trong khi ấy những lời lật lọng
Của muôn vàn ếch nhái vẫn vang ngân
Bịp bợm xa gần.
Năm châu bốn bể.
Tôi biết thế,nên càng không thể để
Cho thời gian trì trệ nhấc tôi lên. (Còn tiếp...)

Nguyễn Chí Thiện

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.