Hôm nay,  

Tuổi Bụi

28/02/200500:00:00(Xem: 6872)
hay là
Nguồn gốc tiếng Việt, của một cụm từ tiếng Tây

3

Sự xuất hiện của truyện ngắn NHT đúng là một cách ăn theo hiện tượng cởi trói trong văn học. Lợi dụng nhà nước ra lệnh, hãy cởi trói... sơ sơ cho tụi nó, nhờ đó xuất hiện những Cù Lao Tràm, Đứng Trước Biển, Ly Thân... , Nguyên Ngọc bèn nhét kèm thêm, cho ăn theo, một hai truyện ngắn của NHT.

Gấu tôi bỗng nhớ tới vị sư già ở Tàng Kinh Các, trong Lục Mạch Thần Kiếm của Kim Dung, thấy mấy thằng ngu chỉ say mê giết người, toàn lựa những sách dậy giết người để mà đọc, để mà học, bèn nhét xen vô những cuốn kinh Phật...

Một cách nào đó, phải đọc NHT theo tinh thần đó, tinh thần giải độc.
Câu cảnh cáo NHT, của HNH là phải hiểu theo cách đó:
Này đừng có thuận buồm xuôi gió, rồi lại trở thành một thứ Trần Mạnh Hảo, một thứ...
*

-Liệu, vụ việc NN "ôkê" cho đi mấy truyện ngắn NHT trên Văn Nghệ, có thể so sánh với ông sư già quét dọn Tàng Kinh Các nhét kinh nhà Phật xen sách dậy võ nhằm cải hoá hai ông sư giả cầy, trong Lục Mạch Thần Kiếm, chưởng Kim Dung"
-Được!
-Tại sao được"

Vì NN là người đã sáng tạo ra một trong những người anh hùng của “quân đội nhân dân anh hùng của chúng ta”, là anh hùng Núp.

Đây là "công án thiền": Cởi chuông, là phải người buộc chuông.
Chế độ CS Liên Xô chấm dứt, vào lúc, hai ông đoàn viên Xẩm Sờ Mồm, Komsomol, là Goóc Ba Chóp [Mikhail Sergeyevich Gorbachev sinh ngày 2 tháng Ba, 1931 tại Privolnoye, Stavropol province. Ông học Đại học Moscow, tốt nghiệp Luật. Gia nhập Đảng CS năm 1952, và là Bí thư thứ nhất Đoàn TNCS, First Secretary of Stavropol City Committee of Komsomol, nhiệm kỳ 1955-1958] gặp Schevarnadze Eduard (1928-) trong một cuộc họp đoàn, và hai anh đoàn viên này, do đã đọc Tam Quốc, bèn nhớ cái đoạn Ngô Quyền và Lưu Bị chém đá, bèn chỉ "viên gạch" là chủ nghĩa CS, mà nói: Hai ta phải chém bể viên gạch này.

Nhân sắp tới sinh nhật lần thứ 71 của ông, thiên hạ đang gửi Happy Birthday ì xèo, Gấu cũng xin được chúc ghé.
Không có ông Thánh Khùng này, thì nhân loại còn khổ dài dài với chủ nghĩa CS.
Thánh Khùng là chữ của Tolstaya ban cho ông Goóc.


Xin xem bài tạp ghi Truyện ngắn, tình yêu, và chiến tranh, [tanvien.net], trong có nhắc tới ổng.

“Vào cái thời vô liêm sỉ như thời đại của chúng tôi, ông ta đã trở thành "chàng ngốc" của những chuyện tiếu lâm, một "thánh khùng", một gã hề "lụm cụm"; một người, cho dù trời sập, vẫn cứ lẩm bẩm với những ý nghĩ của riêng mình, nói hoài nói huỷ: lắng nghe thật gần, có thể ông ta đang nói sự thực, nhưng sự thực vốn "quá quắt", và bạn ơi, tụi mình chỉ cần ăn trộm, ăn cắp! Gorbachev đã trở thành nhân vật của dân ca, ông có vẻ dễ thương, vô hại, safe - toàn những của hiếm, quí ở cõi đời với những tội ác đầy rẫy. Có lẽ ông ta không muốn từ giã lịch sử theo kiểu đó. Nhưng "Thượng Đế cười, và đưa lộn gói quà, không đúng thứ ông ta đòi hỏi." Cả một lịch sử Vương Quốc Ma Quỷ được "sang trang" bằng bóng dáng của ông thánh khùng, vậy cũng được rồi. Dân Nga cũng có truyền thống, khi đưa người nào ra diễu cợt là "vẫn còn thương". Solzhenitsyn không còn được "ân huệ" này. Người Việt chúng ta, khi làm thơ "Bút Tre" về ông Hồ, hoặc như Kim Hạnh, khi muốn đưa ông trở lại làm người, "cũng biết yêu đương, cũng dẫn bồ đi coi ciné, đi sở thú", nhà nước đã không muốn như vậy. Cũng theo nghĩa đó, nhà nước đã phản bội di chúc của ông. "Thượng Đế cười, đưa lộn gói quà", quà thì lúc nào cũng có sẵn, nhưng Cách Mạng Nga phải chờ đợi trên 70 năm, mới "phát", mới "kết tụ" nổi, một ông thánh khùng, liệu quá sớm chăng, khi mong mỏi một điều tương tự, tại Việt Nam.

Trong số những lời chúc, có của Eduard Shevardnadze, trong có câu, thật là bảnh:
Back in 1990 in connection with Mikhail Gorbachev I wrote that the history of any cause is - always and above all - the history of the person who leads this cause. Today I would word this in a different way: the work of a remarkable person is bound to surpass the limits of his personal history.
Lịch sử của bất cứ một vụ cởi chuông, luôn luôn, và trên hết, là lịch sử của "kẻ" cởi chuông. [Cởi chuông, không phải chuổng cời!, xin để ý chính tả giùm].
Xin tặng "bạn ta", nửa trên của câu chúc. Bởi vì nửa còn lại, "thiên cơ" chưa lộ, trong khi số phận của Goóc, kể như đã an bài.

Nguyễn Quốc Trụ
tanvien.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
PARIS - Ngoại trưởng Pháp kêu gọi đồng minh tái tập trung lực lượng tại Syria và theo dõi hoạt động của Nga trong vùng.
ANKARA - Vào ngày 16/10, nhà lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ khẳng định: xúc tiến đến khi hoàn tất chiến dịch thiết lập hành lang an toàn sát biên giới Syria.
DAMASCUS - Cố vấn chính trị của nhà độc tài al-Assad tại Syria tin rằng cuộc xâm lăng của quân Thổ từ hơn 1 tuần qua tạo thuận lợi cho khủng bố tái sinh tại miền băc Syria.
RIYADH - Vào ngày 14/10, TT Putin được nghênh đón bằng thảm đỏ và 21 tiếng súng đại bác tại Saudi Arabia.
SEOUL - Truyền thông trong nước đưa tin: chủ tịch Kim Jong-un của Bắc Hàn leo “núi thiêng” tuyết phủ trên lưng bạch mã.
HONG KONG - Vào ngày 16/10, phe đối lập tại nghị viện Hong Kong la ó, và chiếu hình bích chương phản đối từ phía sau, gây gián đoạn bài diễn văn chính sách hàng năm của đặc khu trưởng Carrie Lam, buộc bà phải ngưng phát biểu.
MOSCOW - 3 nhà ngoại giao Hoa Kỳ bị mời xuống xe lửa và bị bắt giam hôm Thứ Hai gần nơi phát sinh vụ nổ bí ẩn là căn cứ quân sự tung phóng xạ trong vùng hồi Tháng 8.
Sau gần 40 năm hoạt động, USA Today và các trang web kỹ thuật số của nó sắp trải qua một cuộc tái cấu trúc lớn sẽ bao gồm xây dựng tiếp thị kỹ thuật số trong khi loại bỏ phiên bản in
SANTA BARABRA - Toin cảnh sát xác nhận lão tài tử 81 tuổi thủ vai “Tarzan chúa rừng xanh” trong phim truyền hình thập niên 1960 không bị hại – vợ ông là Valerie Lun-deen bị giết tại nhà của gia đình ở Santa Barbara county (nam California).
WASHINGTON - Phân tich đưa tới kết luận : hệ thống thuế hiện hành là động cơ gây ra bất bình đẳng trong xã hội – kinh tế gia Gabriel Zucman là nhà nghiên cứu về chênh lệch giàu./nghèo nói


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.