Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

02/05/200500:00:00(Xem: 5963)
Vài Suy Nghĩ về ngày Quốc Hận 30-4
Nguyễn Thị Thanh - Footscray VIC

Tôi xin thưa trước là tôi không phải là người văn hay chữ tốt gì. Tôi cũng không có được cái bằng cấp nào cả. Trước ở Việt Nam chẳng có ngề ngỗng gì sang đây thì chỉ biết đi làm hãng may ngày 11 tiếng, về nhà là lo cơm nước, lau chùi nhà cửa rồi giặt giũ quần áo cho chồng cho con mà thôi. Xưa nay tôi không hiếu sự chuyện thiên hạ bao giờ. Tôi nói vậy là chồng tôi biết, mà mấy ổng bạn của chồng tôi cũng biết. Nhưng Chủ nhật tuần rồi, vì mấy người bạn của ông xã có đến nhà ăn nhậu rồi rượu vào lời ra, thì đàn ông các ông xưa nay bao giờ cũng vậy mà, nên tôi không nói cái chuyện đó, tôi nói cái chuyện ông ta ăn nhậu đã rồi mới nói là thời đại bây giờ vẫn còn gọi ngày 30-4 là ngày Quốc Hận là đầu óc mình cổ hủ lắm, mình phải gọi nó là ngày giải phóng, ngày thống nhất đất nước mới đúng, không về VN gặp tụi nó là có chuyện đó. Ổng nói ông xã tôi giống như con ốc sên chỉ biết bám chân cầu, đầu óc thủ cựu mọc rêu trong đầu, đã 30 năm trôi qua mà vẫn chứng nào tật nấy thì làm sao ngẩng mặt ngẩng mày với thiên hạ. Ông ta còn bảo người Việt mình bây giờ phải biết tiến bộ, phải biết như lá cờ ấy, gió chiều nào bay theo chiều đó thì mới oai phong với thiên hạ, rồi ông ta còn nói con người khôn ngoan thì phải như cái thuyền, biết trôi theo nước, nước lên thì thuyền lên, nước xuống thì thuyền xuống, có vậy mới hợp với tự nhiên, mới không chìm không đắm. Ổng còn rủ ông xã tôi về quê của ổng chơi (ở VN) và bảo ông xã tôi đàn ông gì mà "râu quặp" tối ngày thì chả khi nào sáng dạ được, vì ổng bảo tôi giữ không cho ông xã về VN vì sợ ổng có bà hai bà ba. Tôi thì chỉ biết nấu nướng dọn dẹp, làm ba cái đồ nhậu cho các ổng, nên ít khi cãi cọ với mấy ổng. Ổng xã tui thì hiền lành. Khổ nỗi nữa là ổng mà đã uống vô một hai lon là thần hồn nát thần tính, lú lẫn gì đâu, chả có mồm năm miệng mười như người ta đâu. Ai nói gì cũng gật, ai bảo gì cũng ừ. Nghe ổng nói ầm ạ ậm ừ, tôi giận lắm, mà không thể ra nói với mấy ổng ấy nghe cái lý của mình được. Vì vậy tôi viết thư này để nói cái điều tôi nghĩ trong bụng của tôi. Tôi thì không học hành giỏi giang gì bằng mấy ổng. Nhưng tôi muốn hỏi hai ông Đ. và ông V. là nếu các ông coi cái ngày 30-4 là ngày "giải phóng" thì sao các ông không về sống với mấy lũ bộ đội giải phóng đi mà mấy ông phải vượt biển một sống mười chết để sang đây làm gì" Mà chẳng phải chỉ có mấy ổng, ngay cả tụi cán bộ cộng sản, họ cũng lo cho con cái họ sang đây du học rồi mua nhà, trả tiền mặt, lo cho cha mẹ của chúng sau này sang đây ở. Các ổng hẳn còn nhớ là trước đây khoảng chục năm, biết bao nhiêu người Việt tỵ nạn mình bị rớt thanh lọc đã phải tự tử, thảm khốc đau thương vô cùng. Tôi nhắc chuyện này chẳng phải là tôi trù ẻo gì mấy ổng đâu, mà tôi chỉ muốn các ổng ăn nói gì thì cũng giữ mồm giữ miệng kẻo rồi thất đức lắm đó. Nước Úc họ có tin mấy ông là tỵ nạn CS thiệt thì họ mới cho đến Úc định cư. Bây giờ bộ khỏi vòng rồi là cong đuổi thì chỉ khổ cho những người đến sau, họ cũng tỵ nạn CS thiệt nhưng nói ra, ai tin nữa. Trước khi ngừng bút, tôi xin được chép ra đây mấy câu thơ về 30 tháng 4 mà tôi đọc thấy rất cảm động nên muốn chia sẻ cùng bà con cô bác nhân dịp nhớ tháng tư buồn...


Ngày Ba Mươi Tháng Tư xưa
Lệnh hàng: vết chém ai đưa qua hồn
Lòng đau với Tháng Tư buồn
Súng rơi cùng suối
lệ tuôn nghẹn ngào...
Ngày Ba Mươi Tháng Tư nào
Ai đem dân tộc xô vào lầm than
Xác người ai bón rừng hoang
Biển xanh pha máu Việt Nam đỏ hồng!
Ai làm cách núi ngăn sông
Cha con chia biệt, vợ chồng ly tan"

*

Tin CS là hết sống!

VTV - Adelaide SA

Tôi nhớ cái lúc 1975 khi mà CS vô Sàigòn giống như "đàn bò về thành phố" mà nhạc sĩ TCS có tiên đoán, thì quả thực là anh em tụi tôi cũng nghĩ họ có ác gì đi nữa thì cũng vẫn sống được, giống như mấy ông nhà mình ngày trước cũng đảo chánh, cũng thay đổi chế độ tùm lum mà rồi đâu có sao. Thì CS cũng máu đỏ da vàng, còn rồng cháu tiên như mình, chứ đâu có ngờ họ tàn ác quá vậy. Đến sau 30 tháng 4 mới biết thì quá muộn mất rồi. Thôi đành gạt lệ mà sống. Tôi lúc đó chỉ bị học tập cải tạo có mấy ngày, nhưng tội ác của CS sau 1975 thì đầy rẫy hà lầm, ai ai mà chả biết, đâu cứ phải học tập cải tạo mới biết. Đến khi vượt biên, sống khổ sở tại trại tÿ nạn, tôi cứ thầm hứa với lòng, thế nào cũng có ngày vác súng theo chân mấy ông tướng về khện cho chúng nó một trận. Vậy mà từ ngày đến Úc, chẳng hiểu sao lời hứa cứ nguội dần và ngày về cứ mịt mù bóng chim tăm cá, chắc đến tết công gô quá... Nhiều lúc nằm vắt tay lên trán, tôi chẳng hiểu tại sao mình lại chí cùn khí nhụt như vậy. Có lẽ tại thời gian khiến mình quên dần cái nhục mất nước chăng" Thì thời gian chả giúp mọi vết thương thành sẹo là gì. Hay là tại sống sung sướng nên chả dám nghĩ đến cái nhục bỏ nước ra đi chăng" Thì gương Việt vương Câu Tiễn ngày xưa muốn phục quốc ông ta chả nằm giường gai, nếm mật đắng là gì. Chứ nếu ông ta cũng đến Úc sống sung sướng, một bước lên xe, hai bước lên ngựa, rồi bia, rồi thịt, nhậu ngoắc cần câu, tỉnh ra là đụng đùi, đụng má mỹ nữ thì dám ông ta cũng chí cùn, khí nhụt giống thằng già tôi lắm. Thế rồi lâu nay cứ tưởng mình là thằng lính già vứt đi. Cứ tưởng mình là thằng lính thua trận không đáng nói đến nữa. Nhưng tuần rồi đọc cái chuyện Chuyến vượt biên đẫm máu, tôi mới rùng mình, thôi thì những năm tháng còn lại của tuổi già chẳng làm nên chuyện gì, thì cũng xin góp một tay trong cuộc biểu tình 1 tháng 5 này tại Canberra cho dù xa xôi cách trở, phải đổi xe ở Melbourne...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.