Hôm nay,  

Nóng Giận Ắt Hư

16/05/200800:00:00(Xem: 2708)

Mẫn Đông, người làng Thiệu khê tỉnh Quảng tây, có vợ là Châu thị, sinh được một đứa con trai đặt tên là Tử Khiên. Tử Khiên mỗi ngày một hiểu chuyện, nên Đông lấy làm thích thú, thường nói với vợ rằng:
- Ta làm nghề cho vay tiền, mà thằng này hiểu chuyện, thì không cần phải… bác sĩ kỹ sư, cũng tiền vô như nước.
Châu thị đưa mắt nhìn con, rồi liếc mắt nhìn chồng, đoạn lắc đầu đáp:
- Nhân lúc người ta gặp hoạn nạn khó khăn, rồi ép buộc người ta để mà kiếm sống, thì cái… kiếm đó e không giữ được lâu. Ít hôm rồi bay mất!
Đông thấy vợ không hoan hỉ với mình, liền bực bội gắt:
- Vợ chồng không thuận thảo với nhau, thì cái hồ tí xíu ở sân sau cũng chẳng bao giờ tát cạn. Hà huống dạy con mình. Lẽ nào xuôi rót mà tin được hay sao"
Rồi thở ra một cái. Nặng nhọc nói:
- Khách hàng đã có. Mối miếc cũng ngon. Chỉ chờ thêm ít tuổi thì ngồi vô mà hưởng. Nàng lại lắc đầu không chịu, là cớ làm sao"
Châu thị ấp úng đáp:
- Tuổi con còn nhỏ, tương lai còn dài, mà nỡ lấy bốn bức tường bao vòng quanh như thế. Chẳng uổng lắm ư"
Đoạn, đưa hai tay ôm đầu. Khổ sở nói:
- Lúc con chưa đầy tháng, thiếp đã tạ lễ với thầy để xin… lá Tử vi. Thầy phán: "Mạng đại quý. Tử vi đóng cung Mệnh, lại có một số sao… khanh tướng theo hầu, thêm đào hoa ngấp nghé dọt vô, thì không Tể tướng cũng làm quan Tư mã. Nay chàng lại đang tâm cắt ngọn bẻ cành, để tương lai của con thoái nằm nơi thôn xóm, thì trước là lỗi phận làm cha, sau phụ tử thiêng liêng cũng gần như không có!
Đông biết vợ giận, lại không muốn con học theo nghề của mình, trong bụng không vui, toan sửng cồ lên để mà cãi lại, bất chợt ánh mắt di chuyển đến bàn thờ, bèn nhớ đến lúc cha chết có lời trăn trối: "Muốn cho gia đạo bình yên, thì nghe vợ chớ không bao giờ cãi vợ.", nên vội đè nén mối tâm tư, không nói thêm gì nữa cả.
Cuối năm đó trời đổ lạnh. Rét cắt thịt cắt da, gặp lúc Châu thị đang bị cúm trong người, khiến chữ biệt ly bỗng bày ra trước mắt, để gia đình đang lành lặn, giờ gãy gọng đứt quai, khiến hai cha con quay cuồng trong tiếc nhớ.
Ngày nọ, sau buổi tổ chức một trăm ngày xong, Mẫn Đông mới gọi Khiên đến mà nói rằng:
- Con mất mẹ. Cha mất vợ, mà cái mất nào cũng chịu đời không thấu. Vậy theo con thì phải làm sao"
Mẫn Tử Khiên vòng tay đáp:
- Cha thiếu đi người vợ có nghĩa là thiếu đi bàn tay săn sóc, mà một khi thiếu bàn tay săn sóc thì sức khỏe khó mà ngon lành cho được. Chừng lúc ấy. Con sống được hay sao"
Mẫn Đông thấy con mình hiểu rộng trông xa, liền hân hoan trong lòng trong dạ. Cảm kích nói:
- Con biết nghĩ đến cha. Cha rất vui mừng, nhưng lỡ như cha lo nhiều cho vợ mới, mà lơ là… con cũ, thì con nghĩ thế nào" Cứ thật tình tỏ ra, để cha con ta luận bàn cho thông suốt.
Tử Khiên thấy cha cởi mở với mình, liền sướng tận tâm can. Mau mắn đáp:
- Con ở với cha một thời, nhưng mẹ kế của con sẽ ở với cha một đời. Lúc cha bệnh hoạn ốm đau, hoặc ê mình mõi mệt, thì mẹ kế lo toan, bôi dầu hay xông thuốc, nên cha phải tìm ngay mới được. Chớ chần chờ lui tới, tính chuyện xa xôi, thì không biết có ổn yên mà vui cười không nữa"
Mẫn Đông nghe vậy, thấy trong bụng xôn xao, nhưng ngoài mặt cũng buồn rầu biểu hiện. Yếu ớt nói:
- Con đồng ý, nhưng không biết ở cửu tuyền, mẹ của con có một lòng như vậy hay chăng"
Tử Khiên gật đầu đáp:
- Chắc chắn là như vậy, bởi mẹ chưa hết đời làm vợ, đã đôi ngã chia ly, thời nay lại có người đi tiếp phần đời của mẹ, dĩ nhiên mẹ phải vui. Sao lại có chuyện muộn phiền vô trong đó"
Mấy tháng sau, Mẫn Đông đưa Hàn thị về làm kế mẫu, coi sóc trong ngoài, lại còn cẩn thận gọi Tử Khiên ra bụi trúc đàng sau. Nhỏ to nói:
- Khổ cực lắm ba mới… thỉnh được dì về đây, nên con phải chiều theo dì mới được. Chớ đừng để dì phải mang tiếng… bánh đúc có xương, thì chữ hiếu thảo coi như con đã đáp đền rồi đó vậy.
Tử Khiên mạnh miệng đáp:
- Cha yên tâm. Nếu con không có lỗi, thì do đâu mà dì giận" Cầm bằng như có lỗi, khiến dì phải la, thì cũng là lúc nhắc con trở nên Người cho tốt.
Nay nói về Hàn thị, lúc Mẫn Đông ngỏ lời cầu hôn. Hàn thị có giao hẹn rằng:
- Chàng có con cũ, rồi đây sẽ có con mới, thì phải ăn đồng chia đủ. Chớ không thể cũ mới lộn nhào, rồi nặng nhẹ không cân, thì đừng trách thiếp vô tình không báo trước.


Mẫn Đông hoảng hốt đáp:
- Có mới nới cũ. Chân lý đó lẽ nào ta không biết" Lại nữa, con cũ hưởng săn sóc đã lâu, con mới bây giờ mới được, thì dẫu không chơi hụi ta cũng biết phải… bỏ làm sao cho đúng.
Hàn thị lại nói:
- Vợ là người đầu gối tay ấp, quạt nồng úm lạnh, chia ngọt xẻ bùi, thì phải nghe vợ hơn con. Có phải vậy không"
Mẫn Đông gật gật đáp:
- Phải! Phải! Nhưng nàng đừng quá lo kẻo ưu tư xóa nhòa đi hương sắc.
Từ đó Hàn thị về nhà chuyên chơi đề chơi số, bởi chợ búa thì đã có người lo. Còn dọn dẹp trước sau đều một tay Tử Khiên ào vô vun quén. Cho tới ngày Hàn thị sanh đôi, thì cũng là lúc Tử Khiên thấy ông bà ông vãi. Lớp thì hầu mẹ, lớp thì giúp cha, lớp thì đút cơm cho hai em tuổi đang còn ẳm ngửa. Một hôm, Hàn thị vào thư phòng, bất chợt thấy chồng sổ sách của chồng bèn cầm lấy mà coi, thời phát giác tài sản của chồng nhiều hơn mình tưởng tượng, bèn cho gọi Thu Vân là người thân tín đến mà nói rằng:
- Ta có con, nhưng là phận thứ. Nó mồ côi, nhưng là phận trưởng, thì ít nữa chúc thư để lại ắt trưởng nhiều hơn thứ. Ta phải làm sao"
Thu Vân đảo mắt một vòng, khi biết chắc là chẳng có ai, bèn ghé miệng vào tai. Nhỏ giọng nói:
- Muốn ôm trọn thì nó phải không còn. Chỉ có vậy thôi.
Hàn thị ấp úng nói:
- Nó chiều ta hết mực, lại chu toàn trách nhiệm được giao. Mần răng thanh toán"
Vân thì thào đáp:
- Lúc này chớm vào đông, trời se sắt lạnh. Ta hãy sai nó ra ngoài làm việc cho nhiều, cơm lại bớt đi, áo quần không đủ mặc, thì chẳng cần đụng đến móng tay, ắt tin vui sẽ về trong tháng tới.
Hàn thị lặng người đi một chút, rồi ngập ngừng hỏi:
- Chơi như vậy có ác quá không"
Vân cười cười đáp:
- Tiền bạc có lý lẽ của nó mà… lương tâm không biết được. Chớ còn muốn có tiền mà có cả lương tâm, thì chỉ có cách xin… đầu qua kiếp khác!
Sang ngày mai, Hàn thị ôm một mớ áo quần mùa hè đưa cho Tử Khiên. Khiên sửng sốt nói:
- Mùa đông tháng giá, trời lạnh dưới không, mà con mặc thứ này, thì làm sao con chống"
Hàn thị từ tốn đáp :
- Thời buổi khó khăn, cha con lại làm ăn thua lỗ, thêm hai em đang còn nhỏ dại, chi phí lại nhiều, nên cho dù có hết bụng thương con, cũng vòng tay đứng ngó.
Ngày nọ, Tử Khiên đánh xe ngựa hầu cha, gặp hôm trời quá lạnh, nên tay chân run rẩy, khiến ngựa lúc chạy lúc ngưng. Cha ngồi trong xe nóng mặt. Quát :
- Tao vì mưu sinh cho gia đình nên người mất hai ký. Mày lại cà giựt thế này khiến người tao ê ẩm. Muốn nghỉ ngơi một chút cũng không làm sao ngơi được. Thiệt là đồ bất hiếu!
Tử Khiên biết là cha giận, nhưng vì hai hàm răng đánh lập cập nên không thể trả lời với cha. Phần Mẫn Đông ngồi ở trong xe, không nghe trả lời - bèn cho là con coi thường lời nói của mình - nên vén màn lên, lấy cây roi đánh ngựa chơi cho một phát khiến Tử Khiên té nhào rơi xuống. Mẫn Đông tức tốc nhảy ra, toan chơi phát nữa, bất chợt thấy chỗ bị đánh ứa máu bèn thảng thốt nói:
- Trời lạnh mà mặc phong phanh kiểu này, là nghĩa làm sao "
Tử Khiên gắng gượng đáp:
- Dì nói không có tiền mua áo mùa đông, nên phải mặc áo mùa hè. Chớ tự sức con, không thể nào lo nổi!
Đông nghe vậy, hối hận đến cùng cực, lại nhớ đến hai đứa con chung áo ấm đầy tràn, sưởi mở tối đa, còn thêm bánh kẹo hổng biết bao nhiêu mà đếm, rồi nhìn lại đứa con riêng của mình, manh áo mỏng mong trước trời căm gió lộng, mà ứa ruột ứa gan. Tức tối nói:
- Chẳng thà không ở thì thôi. Chớ ở với nhau mà bạc đãi con riêng kiểu này, thì làm sao ta sống"
Rồi hùng hổ bắt con ngồi trong xe cho ấm. Còn tự thân cầm cương. Vừa phi vừa nói:
- Đến nước này thì đứt mẹ cho xong. Chớ lạng quạng thế ni ắt có ngày mất xác.
Tử Khiên đau buốt vì vết thương, đang cắn răng mà chịu, bất chợt nghe đến chữ biệt ly, liền bò ra nói: "Dì con còn ở lại, thì chỉ  mình con rét. Nay cha lại muốn đuổi dì đi, thì chẳng những cha rét, mà cả hai em cũng còn rét theo nữa…"
Mẫn Đông liền dừng xe lại. Xúc động nói:
- Dì đối xử không đúng với con, mà con lại bênh vực dì, là cớ làm sao"
Tử Khiên cố sức đáp:
- Tóc cha đã nhiều sợi bạc, mà đụng chuyện đòi ly dị ly thân - thì gia sản này - không biết có còn đủ cho cha dưỡng già hông nữa"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.