Hôm nay,  

Thơ Thơ – Thuỳ Dzung Phụ Trách

06/06/201000:00:00(Xem: 3429)

Thơ Thơ – Thuỳ Dzung phụ trách

Đơn Phương

Yêu anh với nụ tình hồng
Long lanh nỗi nhớ, mênh mông nỗi sầu
Như mây, quấn quít tình sâu
Như trăng, trong suốt một màu thiên thu
Bụi hồng, anh gót lãng du
Vó câu dặm khách mịt mù đường quê
Ta ngồi đan áo đêm khuya
Chờ nhau trong nỗi đam mê ngút ngàn
Chờ nhau tím mộng nhân gian
Bóng côi cút bóng, võ vàng tháng năm
Ngoài kia một mảnh trăng rằm
Tỏ, mờ chi cũng âm thầm thế thôi!
Như đơn phương, đã yêu người
Còn người thì lại với tôi hững hờ!
Nên tình chỉ có trong thơ
Nên đời chỉ có bây giờ đợi nhau
Rồi ra người hỡi, mai sau
Nào ai biết sẽ mấy màu thời gian !
Đèn khuya bấc lụn, canh tàn
Áo chưa xong, vẫn ngồi đan, chờ người...
Lẻ loi cánh én bên trời
Trăm năm, ta mãi yêu người đơn phương!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Nắng Hạ

Một buổi Hạ về đi dưới nắng,
Hàng cau quê ngoại dáng nghiêng nghiêng,
Bầu trời xanh ngắt và mây trắng,
Chầm chậm trôi như bước ngoại hiền.

Ngày xưa còn bé mình chung xóm,
Cò chập, ô quan, những cánh diều,
Tàu cau rơi rụng anh hăng hái,
Làm bác phu xe chẳng tính tiền.

Kéo em qua xóm nhỏ, đường mòn,
Dẫu cho nắng Hạ trải đầu thôn,
Anh nghe vui vẻ làm sao ấy,
Bởi tiếng cười em mát cả lòng.

Hàng cau còn đó theo năm tháng,
Em đã là cô gái mặn mà,
Tháng bảy, bảy mươi - anh ra trận,
Rồi tình mình mỗi lúc một xa.

Hàng cau qua mấy mùa binh lửa,
Xơ xác buồn giữa nắng ban trưa,
Chinh nhân trở lại trên đường vắng,
Không biết...Người ta có đợi chờ"

Ngoài sân nhảy múa nghìn hoa nắng,
Cô gái với tay hái lá trầu,
Buồng cau bên cạnh còn tươi lắm,
Cám ơn người vẫn đợi chờ nhau!

Ngoại giơ tay che nắng để nhìn,
Nụ cười móm mém rất là quen,
Em buông rơi rổ trầu  đang hái.
Nắng Hạ trưa nay mát cả thềm!

Hoàng Yến

*

Trắng Đêm

Nhân đọc bài thơ “Đêm Trắng” của Song Châu Diễm Ngọc Nhân trên trang thơ Thùy Dzung đăng ngày 8/4/10, từ ý thơ đó xin gởi một bài hồi đáp.

Người ơi! có biết vì sao"
Gọi là “Đêm Trắng” ngắm sao… thở dài
Vì sao khắc khoải u hòai
Trắng đêm, đêm trắng mơ hoài dáng ai
Phải vì khói bếp nhà ai
Tỏa sang vào mắt để cay lệ mờ
Để đêm thao thức ngẩn ngơ
Biết người bên ấy trong mơ có buồn
Để tôi chia chút bâng khuâng
Để tôi được mãi tri âm cùng người
Dẫu không thể nói hết lời
Còn ngàn trang trống chơi vơi nỗi niềm
Thôi đành ôm ấp trong tim
Mình tôi, tôi biết, chẳng phiền lụy ai
Bởi vì không thể tỏ bày


Trắng đêm, đêm trắng… thở dài… đếm sao!

Cứ xem là… thú thương đau
Chắc gì toại nguyện còn nhau trong đời

Người Phương Nam

*

Không Có Anh

Gửi Dế Mèn

Sáng nay không có anh
Em lại đi một mình
Trên con đường lặng gió
Cửa mọi nhà đóng im.

Gà ơi!...sao không gáy"
Ve ơi!...sao không kêu"
Và cả tiếng chim nữa
Sao tất cả... lặng không"

Chỉ có hạt mưa rơi
Làm rung nhẹ cành lá
Và cây phượng vĩ đỏ
Đứng trầm tư bên đường.

Hôm nay không có anh
Em đi tiếp một mình
Một vòng...lại một vòng
Một vòng...lại một vòng!!!

Lá Khoai

*

Lời Của Đá

Hãy đừng lát đá mà đi
Biết đâu trong đá có gì xôn xao.
Một lần đổ nước mắt đau
Bỏ hoang cho gió qua cầu mãi thôi
Sông không giữ được bóng người
Còn đâu đôi lứa cho đời mai sau.
Bao giờ anh đón cô dâu
Để em nghiêng nón qua cầu"vu quy""
Để mình có cả hai quê
Để bên ni ngóng bên tê rối bời.
Đợi chờ câu hát đưa nôi
Mà nghe trăng khuyết nửa trời ấu thơ
Tay thơm chạm khẽ vai hờ
Trăm năm bỏ trống câu thơ bắt đền.
Mắt người
Đêm ấy thôi miên
Đẩy em nghiêng hết qua miền vọng phu
Kiếp trầm đá hoá san hô
Từ trong cõi lặng có vô biên lời.

Đừng làm đá khóc trăng ơi!
Hãy nghe đá hát về nơi chưa tròn.

Võ Thị Hồng Tơ

*

Ray Rứt

Bước về ai hiểu tình sông núi
Một thuở gươm thề thẹn ý trai
Ta cúi mặt đi, xin đừng hỏi
Lời thệ minh xưa- Nghĩa Trung đài...

Làm sao quên được đêm từ giã
Tay nhận gươm, lòng lạnh giá băng
Dấu bước đường gai không trả giá
Núi rừng mặc kệ tiếng thở than...

Ta chào lần cuối vũ đình trường
Chào Nghĩa Trung Đài... gió tiếc thương
Tiễn bước chân ta- Tăng Nhơn Phú
Ngẩng đầu cao, cất bước lên đường!

Dấu bước chân ta đường dẫu lạ
Sình lầy, rừng núi cũng dần quen
Đêm nằm chờ giặc, trăng thư thả
Soi sáng trần gian thế ánh đèn.

Buông cả trời xuân theo tiếng gọi
Sơn hà oằn oại trước giặc thù
Đời trai gửi hết cho sông núi
Ai có ngờ đâu bão tháng tư!

Ta về bè bạn ta còn đó
Sau cổng trại tù mắt hóp sâu
Rừng núi Nam Hà rưng lệ nhớ
Một thời oan nhục nuốt thương đau

Ta về nhìn lại- Ai quen thuộc
Còn được mấy người hiểu ý ta
Ôm vai mẹ dễ gì ta khóc
Dù lòng nặng đắng những xót xa!

Bàn thờ chút khói hương leo lét
Đôi mắt ba nhìn ý xót thương
Lứa tuổi thằng con nhiều oan nhục
Thà rằng gửi xác tại sa trường...

Lãng đãng hồn ta như sương khói
Bước lần trong hàng khỉ nhi nhô
Tai điếc, chân què, miệng không nói
Thật yên ta sống cảnh đời khô!

Thy Lan Thảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.